Chương 50: Lưu Xảo phẫn nộ.
Người ta cũng đã nhiệt tình như vậy, dù sao cũng phải cho chút thể diện chứ ?
Hơn nữa, Diệp Lăng cũng không đặc biệt muốn mua xe gì, đơn giản chỉ là vào xem một chút mà thôi.
Chẳng qua Lưu Xảo lại phát hiện một vấn đề, kéo lấy Diệp Lăng hỏi :
"Anh có bằng lái không?"
"Bằng lái là cái gì? Có thể ăn không?"
Diệp Lăng nói.
Lưu Xảo : "..."
Diệp Lăng tự nhiên là có bằng lái, Diệp Lăng tiền nhiệm lúc ở đại học đã thi bằng lái rồi.
"Tiên sinh, tôi là nhân viên tiêu thụ tiểu Dương, ngài tới xem chiếc Arie 7 này, thân xe chẳng những đẹp, chỉnh thể lại càng phù hợp ..."
Tiểu Dương nhiệt tình chết người, sau khi đưa cho Diệp Lăng và Lưu Xảo hai ly nước, liền nhanh chóng giải thích .
Nói chung, lời của cô ấy nói Diệp Lăng nghe không vào chẳng qua kiểu xe này Diệp Lăng vẫn rất thích .
"Chỉ là hạng lượng có chút thấp."
Diệp Lăng nói thầm.
Dung tích của xe này là 1.6L, động cơ 2.0L.
Hơn nữa, Diệp Lăng cảm thấy động cơ xe sản xuất trong nước không bằng ô tô liên doanh và nhập khẩu.
Tuy có cùng dung tích, nhưng mã lực lại không bằng xe liên doanh và nhập khẩu, hơn nữa tuổi thọ lại ngắn.
Đương nhiên, tuổi thọ ngắn hay không, Diệp Lăng cũng không quan tâm, hắn cần chính là tốc độ .
"Tiên sinh, kỳ thực 2.0L đã đủ rồi, hơn nữa muốn 2.0 trở lên, giá cả cũng cao hơn? Hiện tại xe sản xuất trong nước không giống với trước đây, đã đi vào quỹ đạo rồi, ngài có thể lái thử một chút xem."
Tiểu Dương thấy Diệp Lăng thật sự có vẻ muốn mua, càng nói tỉ mỉ hơn.
"Vậy thử xe một chút đã."
Diệp Lăng nói.
Tuy là cho tới bây giờ không có lái xe, nhưng trong kí ức của Diệp Lăng tiền nhiệm, thỉnh thoảng cũng thoáng qua một vài hình ảnh.
Mới vừa lái Diệp Lăng đã bắt đầu chạy như bay .
Tiểu Dương và Lưu Xảo đều ngồi vào xe, trên xe còn có một tài xế chuyên môn đi theo. Lúc Diệp Lăng đậu xe xong, sắc mặt hai người có phần trắng bệch còn Tiểu Dương thì đã chạy ra phía xa liên tục nôn mửa.
"Xin lỗi, tôi chạy hơi nhanh ."
Diệp Lăng nói .
Tài xế kia nhất thời trừng mắt .
Cậu còn coi đó chỉ hơi nhanh?
Nếu bình xăng ở phía trước, chắc người này cũng có thể trực tiếp lấy chân ga giẫm lên bình xăng đi!
"Lúc trở về để tôi lái."
Tài xế kia nói .
Diệp Lăng bất đắc dĩ gật đầu trả lời:
"Được."
Thực ra lấy thị giác cường đại của Diệp Lăng dù tốc độ có nhta đi nữa, lúc tăng tốc độ xe chạy đến 150 km/h, Diệp Lăng cũng chỉ cảm thấy vậy không khác gì 80km/h lắm .
Trở lại cửa hàng 4s, tuy nói thân thể tiểu Dương có chút không khỏe, nhưng vẫn chuyên nghiệp giải thích thêm lần thứ hai.
Diệp Lăng phất phất tay, nói :
"Lấy nó đi."
"Tiên sinh ngài thật sự có mắt nhìn, trong cửa hàng vừa lúc tới một nhóm xe mới. Tuy là đã được đặt mua trước rồi, nhưng mà không phải rất đúng dịp sao ? Ngài giao tiền trước, rất nhanh thì có thể lấy xe ."
Tiểu Dương hưng phấn mang theo Diệp Lăng đi tới nơi trả tiền. Phải biết, đẩy mạnh tiêu thụ loại xe này thì các cô sẽ nhận được tiền hoa hồng.
Làm thủ tục mất một lúc, Diệp Lăng liền lấy xe chạy thẳng đến nhà Lưu Xảo.
Mà trên đường, lái đi chính là chiếc Chery nhưng Diệp Lăng lại chạy với tốc độ giống như Ferrari, phía sau không biết bị bao nhiêu tài xế mắng chửi.
Thật ra làm cho Diệp Lăng có chút kinh ngạc chính là Lưu Xảo, mặc dù bản thân chạy với tốc độ 130, Lưu Xảo lại ngồi đó giống như không có chuyện gì .
"Em không say xe sao?"
"À không!"
Lưu Xảo lắc đầu nhỏ, dáng vẻ đáng yêu đó, làm cho Diệp Lăng thật sự muốn hôn một cái .
Từ trung tâm thành phố đến nhà Lưu Xảo, vốn ngồi xe taxi phải tốn mất một tiếng đồng hồ, nhưng Diệp Lăng cũng chỉ dùng nửa tiếng đã tới .
Ở đây đã đi ra vùng ngoại thành, tới gần biển rộng, còn có gió mang theo mùi của biển thổi vào, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Nhà Lưu Xảo là nhà ở nông thôn, ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển. Có không ít người làm ăn tới nơi này khai phá, còn xây dựng một xưởng đóng tàu thật to, có người nói đầu tư đến hơn 50 tỷ.
Nhà Lưu Xảo chỉ là nhà ngói đơn giản, không thể so sánh với biệt thự được. Thoạt nhìn có chút đơn sơ, rõ ràng cho thấy mấy năm nay bởi vì ba của Lưu Xảo bị bệnh, làm cho sinh hoạt gặp nhiều khó khăn.
Nhưng mà Diệp Lăng và Lưu Xảo mới vừa vào cửa, thì nghe được một tiếng mắng chửi tức giận:
"Cậu cút ngay cho tôi!"
"Chú Lưu, cũng không cần phải tức giận lớn như vậy, lúc đó cháu cũng là vì tốt cho chú thôi?"
Một giọng nói của người thanh niên tuổi trẻ truyền từ trong nhà ra:
"Cháu thật tâm thật ý với Lưu Xảo, chỉ cần chú đồng ý gả cô ấy cho cháu, 30 vạn đây coi như là tiền sính lễ cháu gửi. Chú có tiền rồi có thể chữa hết bệnh, không phải sao?"
"Khổng Đại Hải, cậu là thứ gì, chính cậu không biết sao? Lưu Viễn Đông tôi có chết cũng tuyệt đối không gả Xảo Nhi cho cậu, nhanh cút đi!"
Tiếng rống giận dữ lại vang lên, còn kèm theo vài tiếng ho khan.
"Hừ, Lưu Viễn Đông, ông đừng có không biết xấu hổ."
"Tôi cho ông biết, nữ nhân mà Khổng Đại Hải tôi muốn vẫn chưa từng có trường hợp nào không tới được tay!"
"Ông không gả cô ấy cho tôi cũng được, nhưng ông cũng đừng hối hận. Ngày nào đó tôi chơi Lưu Xảo, ngay cả 30 vạn ông cũng không có đâu!'
"Khổng Đại Hải, mày cút ngay ra khỏi nhà tao, cút mau!!'
Một giọng nói nức nở của người phụ nữ truyền ra, rõ ràng là đang khóc.
"Hừ, Lưu Viễn Đông, ông cứ ở nhà chờ chết đi!"
Diệp Lăng và Lưu Xảo chỉ nghe được tiếng bước chân từ trong nhà truyền đến, ngay sau đó nhìn thấy một tên mập mạp, chít ít cũng phải hơn 200 cân (100kg), nhìn giống như là một viên thuốc tứ hỉ vậy.
Khổng Đại Hải cũng nhìn thấy Diệp Lăng và Lưu Xảo, gã trực tiếp bỏ qua Diệp Lăng.
"Xảo Nhi? Em đã trở về?"
Cặp mắt nhỏ kia của Khổng Đại Hải hơi sáng ngời, táo bạo đánh giá thân hình mềm mại hoàn mỹ của Lưu Xảo, không khỏi hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
"Ngực này, vóc người này, khuôn mặt này, lão tử như thế nào cũng phải chơi a!"
Khổng Đại Hải thật không ngờ, mấy tháng không gặp, Lưu Xảo lại trổ mã đến trình độ như bây giờ.
Trên người Lưu Xảo tản ra một loại cảm giác ngây ngô đơn thuần, giống như là một con búp bê Barbie, làm cho trong lồng ngực của Khổng Đại Hải có một loại cảm giác chinh phục mãnh liệt.
"Khổng Đại Hải, anh đến nhà tôi làm gì?"
Lưu Xảo tất nhiên cũng quen biết Khổng Đại Hải. Hơn nữa mới vừa rồi nghe được đoạn đối thoại kia, lời nói cũng mang theo sự phẫn nộ.
"Xảo Nhi, anh đây không phải là nhớ em sao, muốn đến thăm em một chút!"
Khổng Đại Hải xoa xoa hai tay, con ngươi hận không thể bỏ vào bên trong khe rãnh mê người của Lưu Xảo.
"Nhà tôi không chào đón anh, mời đi ra!"
Lưu Xảo tức giận nói.
"Đừng, anh rất vất vả đi một chuyến xa đến đây, em lại muốn đuổi anh đi?"
Khổng Đại Hải nói rồi lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi quần ra.
“Em xem đây là dây chuyền anh mua cho em, chỉ cần em đồng ý, cái này sẽ là của là, như thế nào?"
Trước đó Khổng Đại Hải còn muốn giả bộ thân sĩ một chút, nhưng khi nhìn thấy Lưu Xảo, trong đầu chỉ có một ý niệm muốn đẩy ngã Lưu Xảo.
Đôi ngực lớn của Lưu Xảo, Khổng Đại Hải thật muốn sờ sờ, thử xem rốt cuộc là dạng xúc cảm gì.
Khổng Đại Hải đã chơi qua không ít phụ nữ ngực to, nhưng đều là ngực to đều do phẫu thuật, tự nhiên như Lưu Xảo, Khổng Đại Hải còn chưa hưởng qua.
"Tôi không lạ gì hạng người như anh, nhanh cút đi!"
Trên mặt Lưu Xảo là nụ cười lạnh lùng, Diệp Lăng còn chưa bao giờ nhìn thấy cô phẫn nộ như vậy.