Chương 102: Trời Ơi, Ăn Quá Ngon
Từ Khuyết vừa đi, vẻ mặt của mọi người ở đây cũng bắt đầu trở nên âm trầm bất định.
Có người nhìn chằm chằm vào cái chảo kia, hoài nghi nói:
- Hình như... nếu ta không nhìn lầm, thứ màu đen này tựa hồ rất giống đậu hũ.
- Không thể nào, khẳng định là phân, là phân với nước tiểu!
- Nhưng điều này cũng không có lý, thế gian này nào có người muốn ăn 'Phân'?
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng trước sau không ai dám đi lên phía trước xem rõ ngọn ngành.
Chỉ có đám tu sĩ đến từ cửa ải thứ hai kia có chút dao động, mấy người hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói:
- Nếu không, chúng ta đi xem xem? Nói không chừng vậy thì thật là đồ ăn có thể tăng cường thần hồn.
- Đúng vậy! Ta luôn cảm thấy, lấy tính cách của tên ma đầu giết người như nghóe này, hắn không thể ăn 'Phân' được. Hay là đây thực sự là đậu hủ thúi mà hắn nói tới.
Tên còn lại gật gật đầu.
- Nếu ma đầu dám ăn, tại sao chúng ta không dám, hơn nữa nếu như thật có thể tăng cường thần hồn, chuyện này với chúng ta mà nói cũng là một lần tạo hóa.
- Đi, vậy thì đi thử xem.
- Nhiều lắm liền thật sự coi như là ăn phân, không có gì ghê gớm.
Cuối cùng, có mấy người làm ra quyết định, muốn đi thử cái gọi là "Đậu hủ thúi" kia một lần.
Bọn họ đi ra khỏi đám người, mặt lộ vẻ kiên định, nắm chặt song quyền, trực tiếp hướng lối vào Tháp Linh Vực đi đến, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cái chảo kia.
- Haizz, mấy vị Đạo hữu, các ngươi đây là... muốn làm gì?
- Sẽ không phải thật tin lời tiểu tử kia nói chứ?
- Đừng nha, vật đó không thể thử đâu!
- Thúi tới tận trời, làm sao mà ăn được?
Mọi người sau khi phát hiện cử động của vài tên tu sĩ này, đều dồn dập kinh hãi, khuyên nhủ.
Nhưng vài tên tu sĩ kia vẻ mặt kiên định, cảm thấy dù như thế nào cũng phải thử xem, dù sao bọn họ lúc nữa còn phải xông cửa thứ ba này, nếu như thần hồn có thể tăng cường, vậy tuyệt đối là một đại tạo hóa.
- Nhất định phải thử xem.
Mấy người nắm chặt nắm đấm, đi rón rén, rốt cục đến trước nồi đậu hủ thúi.
Ở trước mặt từng đợt mùi hôi xông vào mũi, trong dạ dày mấy người không nhịn được có chút chập trùng, chậm chạp không có dũng khí ra tay.
Nhưng... Cuối cùng vẫn có một vị dũng sĩ đứng dậy, y nhanh chóng từ trong chảo dầu gắp lên một miếng đậu hủ thúi, nhắm mắt lại, trực tiếp nhét vào trong miệng.
"Xoạt!"
Mọi người ở đây nhất thời kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
- Anh hùng a!
- Vậy mà cũng dám ăn, tại hạ bội phục!
...
- Hả?
Gần như cùng lúc đó, tên tu sĩ ăn đậu hủ thúi kia, trong giây lát mở hai con mắt, vẻ mặt chấn động không gì sánh nổi.
- Ngô huynh? Ngươi làm sao?
Vài tên đồng bạn thấy vẻ mặt quái dị của y, vội vàng mở miệng hỏi.
Nhưng tên tu sĩ này căn bản không để ý tới trả lời, miệng nhanh chóng nhai.
Mãi đến tận khi hoàn toàn nuốt đậu hủ thúi xuống, y mới đột nhiên kinh ngạc thốt lên:
- Trời ơi, ăn quá ngon rồi! Hoa thiếu hiệp không nói láo, đây thật sự là đậu hủ thúi, hơn nữa ngửi thì thúi, nhưng ăn lại thơm ngon vô cùng. Ta lấy tâm ma thề, đây tuyệt đối là mỹ thực ngon nhất mà ta ăn qua.
Nói xong, hắn lại đưa tay thò vào trong chảo, lập tức lấy ra vài miếng đậu hủ thúi.
Mọi người ở đây vừa nghe, nhất thời ngây người.
Ngửi thì thúi, ăn lại thơm ngon vô cùng?
Hơn nữa... còn lấy tâm ma thề?
- Đây thật sự là mỹ thực!
Mấy người đứng gần chảo kịp phản ứng lại, lập tức đưa tay từ trong chảo dầu gắp một miếng đậu hủ thúi, dù muốn hay không liền nhét vào trong miệng.
Tiếp đó, loại kia ở ngoài đen bên trong trắng, mềm mà nhiều nước, trong nháy mắt để mấy người rơi vào một loại chấn động cùng hạnh phúc.
- Thật sự... Ăn quá ngon rồi!
- Không nghĩ tới, thế gian này lại còn có đồ ăn kì lạ như vậy, hương vị này đậm đà cực kỳ.
- Ha ha ha ha, Hoa thiếu hiệp quả thực không gạt chúng ta, ta phát hiện thần hồn thật sự tăng mạnh.
- Ồ, ta cũng thấy thế!
Mấy người không khỏi ở kêu lên sợ hãi, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ cùng hưng phấn, bọn họ đã thắng cược rồi.
- Cái gì? Đúng là mỹ thực?
- Hơn nữa còn có thể tăng mạnh thần hồn? Không thể nào...
- Đạo hữu, đạo hữu, đừng cướp à, lưu một chút cho chúng ta thử xem.
Tu sĩ vây xem bên ngoài ngồi không yên, đều đi lên phía trước ăn thử, thậm chí là đệ tử Thiên Hương Cốc cũng không nhịn được đi tới nhìn thử.
Kết quả một tên sau khi ăn thử, lập tức phát sinh từng trận tiếng kinh hô, hưng phấn bắt đầu kêu gào.
- CMN, thật sự ăn rất ngon.
- Hơn nữa thần hồn của ta rõ ràng tăng cường lên.
- Đây thực sự là thần vật. Không nghĩ tới, một miếng đậu hủ thúi lại có thần hiệu như thế.
- Ồ, thứ màu đen này thật giống như phân mà?
- Không thể, khẳng định là Hoa thiếu hiệp đặc biệt nấu nướng, ngươi không ăn thì cho ta.
- Vị Hoa thiếu hiệp kia quá lợi hại, Tạc Thiên Bang quả nhiên là nhân tài xuất chúng, tất cả đều là thiên chi kiêu tử.
...
- Chư vị, hãy lưu lại mấy miếng được không?
Đối mặt với một tiếng tiếp theo một tiếng hưng phấn kinh ngạc thốt lên, phần lớn tu sĩ còn đang bảo lưu ý kiến, cũng không có cách nào bình tĩnh, đều cất bước xông lên trước.
Nhưng Từ Khuyết rán đậu hủ thúi cũng không nhiều, lúc bọn họ chạy tới, trước mắt cũng chỉ còn dư lại một cái nồi dầu.
Đám người kia nhất thời ảo não vạn phần, khóc không ra nước mắt.
Đồ vật thần kỳ như thế, hơn nữa còn có thể tăng cao thần hồn, mình lại bỏ qua, đáng trách a...
- Ha ha, ta chỗ này còn có một miếng chưa ăn, các ngươi ai muốn? Giá khởi điểm 1 vạn Linh Thạch, người trả giá cao thì được!
Đột nhiên, một tu sĩ giơ cánh tay lên cao giọng nói, đầu ngón tay đang cầm, chính là một viên đậu hủ thúi đen thui.
Mọi người vừa nhìn lại, đều vây lại.
- Đạo hữu, ngươi cũng quá đen đi, vừa mở miệng liền đòi 10 ngàn Linh Thạch? Được rồi, ta muốn.
- Chờ đã, ta ra 11 ngàn khối Linh Thạch.
- Ta ra 13 ngàn.
- Hừ, ta 15 ngàn!
- Tiên sư nó, lão tử ra 20 ngàn!
...
Lập tức, nguyên bản đậu hủ thúi khiến cho người ta e sợ không kịp, trong nháy mắt biến thành bảo vật có thể so với linh dược, làm cho rất nhiều người tăng giá tranh mua.
Không chỉ bởi vì ăn ngon, then chốt là thuộc tính mà nó mang đến, có thể tăng cường thần hồn, điểm này liền đủ để làm vô số tu sĩ động lòng không ngớt.
Mà uy danh của Tạc Thiên Bang, cũng thật sự do chuyện này mà từ từ vang dội.
Nhưng mà, ở dưới tình cảnh hỗn loạn này, không có ai chú ý tới, lúc này Từ Khuyết dĩ nhiên bước lên tầng thứ tư Tháp Linh Vực!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 70 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
...
Trong đầu Từ Khuyết không ngừng vang vọng lên tiếng thông báo của hệ thống, điều này làm cho khóe miệng của hắn kéo lên một tia ý cười.
- Xem ra, những người kia đã thử ăn qua, nhưng... bọn họ hẳn là không biết, khi nãy ta lại lén lút cho chút phân nước tiểu yêu th vào...
Từ Khuyết cố nén cười, đem bát đậu hủ thúi trước đây mình bảo tồn lại kia ra, vừa ăn vừa hướng về tầng thứ tư đi lên.
Dù sao Thần hồn lại cường hóa thêm 60%, ở tầng thứ tư trong tháp, Từ Khuyết tuy rằng cảm nhận được một chút cảm giác ngột ngạt, nhưng vẫn có thể hành động như thường.
Chỉ có điều, khi hắn sắp đi về cầu thang tầng thứ năm, bước chân không khỏi hơi ngừng lại, con ngươi đột nhiên quét về phía phía trên, hơi cảm thấy kinh ngạc.
- Kỳ quái, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, xem ra trên lầu này là thật sự có người... phải đến nhìn xem mới được.