Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 114: Mẹ Nó! Nhân Yêu!

Chương 114: Mẹ Nó! Nhân Yêu!
- Đáng sợ quá! Bức cách của ta quá đáng sợ!
Từ Khuyết đứng ở trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn mây trắng bay trên không trung, trong đầu vẫn đang vang vọng tiếng thông báo của hệ thống, cảm khái vạn ngàn.
Gió thổi phất phơ, vạt áo nhẹ nhàng phiêu đãng, xa xa nhìn tới, thật giống như có cao thủ đang cảm khái cảm giác tịch mịch khi vô địch thiên hạ.
Sau một khắc, mấy bóng người liền từ trong rừng sâu đi ngang qua, vừa đi vừa nói chuyện cái gì đó.
Từ Khuyết vừa vặn nhìn lướt qua, nhất thời ngẩn ra:
- CMN, ta bị hoa mắt sao? Mấy người kia là thế nào? Hình như ta vừa nhìn thấy có gia hỏa đầu mọc ra sừng, còn có một cái đuôi dài.
Mấy bóng người đã biến mất ở bên trong tầm nhìn, nhưng Từ Khuyết vẫn còn rất kinh ngạc, hắn vừa thấy rất rõ ràng, mấy bóng người này rõ ràng là hình người, còn ăn mặc quần áo, nhưng tựa hồ cũng không phải nhân loại hoàn chỉnh.
- Người ngoài hành tinh xâm chiếm Tu Tiên Giới?
Từ Khuyết trừng mắt, cẩn thận suy nghĩ.
Rất nhanh, hắn liền sáng mắt lên:
- Đúng rồi, suýt chút nữa quên Tu Tiên Giới này ngoại trừ nhân tộc và yêu thú, còn tồn tại một vài dị tộc, thế nhưng dị tộc này... Không phải đã sắp tuyệt diệt rồi sao?
Hắn cảm thấy khó hiểu, theo ký ức cũ của chủ nhân bộ thân thể này, dị tộc kỳ thực chính là nửa người nửa yêu.
Bọn họ là đời sau của nhân tộc cùng yêu tộc kết hợp lại, đã từng vô cùng mạnh mẽ, vừa xuất thế chính là hình người, nhưng sẽ có thể chứa đặc thù của yêu thú, ví dụ như có duy trì sừng thú, có đuôi, có cánh.
Nhưng sau đó quan hệ giữa nhân tộc và yêu thú triệt để chuyển biến xấu, dị tộc liền rơi vào thế khó xử, hai bên đều xem bọn họ như kẻ địch, hô đánh hô giết, cuối cùng bọn họ chỉ có thể lén lút lánh đời, rất ít khi xuất hiện.
Có người nói chủng tộc này đã bị tuyệt diệt, nhưng cũng có người thường xuyên ở một ít hoang sơn dã lĩnh thấy tung tích của bọn họ, các loại truyền thuyết đều có.
Từ Khuyết không nghĩ tới, mình vốn muốn tìm một địa phương hẻo lánh tiến hành độ kiếp, nhưng ở bên trong mảnh hoang dã này gặp phải mấy dị tộc trong truyền thuyết.
- Thú vị nha, đây mới là nhân yêu chính gốc.
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên, rất hứng thú đi theo, không phải hắn có hứng thú với nhân yêu, mà hắn muốn nhìn thử mấy tên dị tộc lén lén lút lút này đến cùng muốn làm cái gì, nói không chừng lại có thể kiếm được chút điểm Trang Bức.
Đạp Tam Thiên Lôi Động, Từ Khuyết từ trên đỉnh núi lóe lên một cái rồi biến mất.
Rất nhanh, hắn tiếp cận phía sau mấy tên dị tộc này, lúc này mới phát hiện tu vi của ba người đều ở Kim Đan kỳ, hơn nữa tất cả đều là giống đực.
Một người trong đó trên đầu mọc ra hai cái sừng, một tên khác thì lại mọc ra một cái đuôi lông lá, còn có một tên liền lợi hại rồi, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rắn!
"Híttt!"
Từ Khuyết nhìn thấy thế hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi cảm khái, trời ơi, là người chơi rắn hay là rắn chơi người vậy, nếu như là thứ trước, vậy thì phải bội phục rồi, quả thực là đời thứ hai của Hứa Tiên mà.
Cùng lúc đó, thanh âm nói chuyện của mấy tên dị tộc cũng truyền tới.
- Lúc này may mắn tìm được mấy đứa nhỏ da mịn thịt mềm, bằng không đại vương khẳng định sẽ tức giận.
- Đúng đấy! Lần trước bắt được một ông lão, đại vương gặm đến hàm răng đều mỏi, tức giận ba ngày liền, lập tức đánh tàn tiểu Lục tử.
- Lần này không giống, đại vương rất coi trọng lần lôi kiếp tế tự này, hơn nữa đối với vị trí Yêu Hoàng cũng nhất định phải lấy được, chúng ta nếu như không bắt mấy đứa nhỏ nhân tộc đưa lên, khẳng định cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.
- Đi nhanh lên đi, mấy ngày trước ta phát hiện có mấy đứa nhỏ, thường thường ở bên hồ chơi, còn có một đứa nghịch ngợm cả ngày hô cái gì thái thượng bố y là bức vương, chúng ta ra tay với bọn nó là được.
- Được!
Mấy người nói xong, liền tăng nhanh tốc độ hướng về một ngọn núi bên dưới chạy đi.
Từ Khuyết nghe đến mấy câu này, nhất thời lông mày nhíu lại.
- Mẹ nó, còn tưởng rằng những dị tộc này là người lương thiện chứ, không nghĩ tới lại giống như yêu thú, cũng ăn thịt người.
Hắn yên lặng thu lại hết thảy khí tức, một đường đi theo phía sau mấy tên dị tộc.
Rất nhanh, đến bên cạnh một cái hồ nước bên dưới ngọn núi.
Vài tên dị tộc đều ngừng lại, trốn đến trên một cây đại thụ, nam tử đuôi rắn cũng rất xảo quyệt, trực tiếp ẩn vào trong hồ.
Từ Khuyết thì lại chậm rãi ung dung đi tới bên cạnh rừng cây, ánh mắt quét qua, phía cuối sơn đạo thật sự có mấy đứa nhỏ đang nô đùa, còn hướng về hồ nước bên này chạy tới.
Không lâu lắm, bọn họ liền nháo đến bên cạnh hồ nước, một đứa bé nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào trong hồ, nhất thời bắn lên một chuỗi bọt nước.
Loáng thoáng, Từ Khuyết dường như còn nghe thấy nam tử đuôi rắn ở trong hồ gào lên một tiếng đau đớn.
- Ài, những hùng hài tử này quả thật chơi đến quên cả trời đất. Nhưng người lớn nhà bọn chúng cũng thực sự là hết nói, lại mặc kệ không quản, để trẻ con chạy loạn đến bên hồ chơi như vậy, vạn nhất... Vạn nhất làm hỏng hoa cỏ, phá hoại hoàn cảnh thì làm sao bây giờ.
Từ Khuyết không khỏi vì ý thức bảo vệ môi trường của loài người một giới này cảm thấy lo lắng.
"Rầm!"
Đúng lúc này, mặt hồ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một chuỗi bọt nước lớn bỗng nhiên bắn toé ra.
- Hê hê, tiểu đệ đệ, ném hòn đá xuống nước vui không, ta dẫn ngươi đi chơi chỗ càng vui hơn nhé.
Nam tử đuôi rắn từ trong hồ vọt đi ra, mở lớn hai tay, cười gằn đánh về phía mấy cái đứa nhỏ.
Gần như cùng lúc đó, hai tên dị tộc trốn ở trên cây to bên hồ cũng nhảy xuống, trực tiếp chặn lại đường lui của mấy đứa nhỏ.
- A...
- Cha mẹ... Cứu con!
Mấy đứa nhỏ nhất thời bị dọa đến gào khóc lớn, nước mũi đều chảy ra đầy mặt.
- Đám trẻ con nhân tộc đúng là phiền phức, nhanh đánh ngất bọn chúng, chớ kinh động đến nhân tộc.
Nam tử mọc sừng trên đầu cau mày nói.
Ba người cùng nhau áp sát vài đứa nhỏ kia.
- Yêu nghiệt to gan, ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, dám ở bên hồ bắt nạt trẻ con, còn không mau dừng tay cho ta.
"Ầm!"
Đột nhiên, cùng với từng đạo từng đạo chớp giật, Từ Khuyết đạp Tam Thiên Lôi Động, trầm giọng hét một tiếng, từ không trung bay ra, trực tiếp rơi xuống trước mặt mấy người.
Vài đứa nhỏ cùng ba tên dị tộc đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, tay cầm Huyền Trọng Xích, nhắm thẳng vào ba tên dị tộc, cười lạnh nói:
- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, các ngươi ở địa bàn Tạc Thiên Bang ta cướp trẻ con, đã được thần điêu đại hiệp Dương Quá ta đồng ý chưa?
Hiển nhiên con hàng này giả làm Hoa Vô Khuyết đã chán, bây giờ đổi thành Dương Quá.
Nhưng phương thức hắn ra trận có chút thô bạo, đầu tiên là sấm dậy đất bằng, hắn liền lóe sáng lên sàn, hiển nhiên là kinh sợ đến ba tên dị tộc.
Mà ba tên dị tộc này nhìn thấy Từ Khuyết là tu sĩ, nhất thời biến sắc mặt, tràn ngập hoang mang.
- Nguy rồi, bị tu sĩ nhân tộc phát hiện.
- Chúng ta lánh đời nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hôm nay...
Con ngươi của nam tử đuôi rắn đột nhiên nhắm lại, lạnh lùng nói:
- Không được, nhất định phải giết người này, bằng không tung tích của tộc chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, nhất sẽ gặp đại họa.
- Lão Xà, ngươi coi chừng mấy đứa bé nhân tộc này, người này chỉ là Kim Đan kỳ viên mãn, chúng ta có thể giải quyết.
Nam tử mọc sừng trên đầu khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sát cơ.
Từ Khuyết thấy vui vẻ, lắc đầu nói:
- Ta còn chưa nói muốn giết các ngươi, các ngươi ngược lại muốn giết ta rồi? Vậy thì đến đây đi, ta nhường cho các ngươi mười chiêu.
Nam tử mọc sừng trên đầu nhất thời cắn răng cười giận dữ:
- A, khẩu khí thật là lớn, chúng ta không cần ngươi nhường, ta...
"Ầm!"
Lời còn chưa dứt, Từ Khuyết trực tiếp liền nện Huyền Trọng Xích lên trên đầu nam tử này, hai cái sừng nhọn trong nháy mắt gãy nát, một tia máu tươi theo cái trán nam tử chậm rãi chảy xuống.
Nam tử tỏ rõ vẻ dại ra, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết lẽ thẳng khí hùng nói:
- Nhìn ta làm gì. Không phải nói là không cần ta nhường sao?
"Ầm!"
Con ngươi của nam tử trừng một cái, liền rên một tiếng cũng không kịp, tầng tầng ngã trên mặt đất, tắt thở tại chỗ.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết dị tộc Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống theo sát tới, ánh mắt của Từ Khuyết cũng quét về phía hai người khác:
- Đến, đến phiên các ngươi, nói đi, muốn ta nhường bao nhiêu chiêu?
Hai tên dị tộc tỏ rõ vẻ vẻ hoảng sợ, sợ đến mức ngay cả lời nói đều không nói ra được, trực tiếp quay đầu chạy.
Từ Khuyết nhìn bọn họ liền thân pháp đều không dùng, dĩ nhiên chỉ là dùng chân liều mạng chạy, đặc biệt nam tử đuôi rắn, tuy rằng không có chân, nhưng chạy trốn cũng không chậm.
Từ Khuyết không khỏi lắc lắc đầu, xoay người nhìn về phía mấy đứa nhỏ nói: - Bản đại hiệp muốn bắt hai tên bại hoại này, các ngươi mau mau về nhà, sau đó đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?
- Biết rồi, cảm ơn thần điêu đại hiệp.
Mấy đứa nhỏ giống như con gà con mổ thóc gật đầu liên tục.
- Uh! Mau đi đi.
Từ Khuyết nở nụ cười, chợt nhấc Huyền Trọng Xích lên, muốn đuổi theo hai tên dị tộc này.
Lúc này, một đứa nhỏ phía sau đuổi theo hiếu kỳ nói:
- Thần điêu đại hiệp, điêu của ngươi đâu?
Từ Khuyết dừng lại, lạnh nhạt nói:
- Điêu của ta, đang ngủ bên trong quần.
Nói xong, hắn nâng Huyền Trọng Xích lên, đạp lên chớp giật, trực tiếp truy đuổi hai tên dị tộc, bóng lưng từ từ nhỏ đi...
Mấy đứa nhỏ xem đều sững sờ, một đứa trong đó còn lẩm bẩm nói: - Thần điêu đại hiệp thật là lợi hại, sau này ta lớn lên, nhất định sẽ gả cho hắn!
- Nhị Đản, ngươi là nam.
- Thế... thế ta sẽ gả mẹ ta cho hắn.
- Vậy cha ngươi sẽ đánh chết ngươi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất