Chương 138: Cầm Đàn Cổ Của Bản Đại Thánh Đến
Một nồi đậu hủ thúi này của Từ Khuyết, thật sự là thúi đến mức xảy ra chuyện lớn.
Nguyên Anh kỳ viên mãn vốn có Ngũ Cửu Thiên Kiếp, bình thường chỉ có thể đổi được Tam Tiêu Lôi Kiếp, như thế cũng đủ để rất nhiều yêu thú và dị tộc thỏa mãn.
Nhưng hôm nay là lễ tế Lôi Kiếp, trăm năm mới có một lần, trong lễ tế có thể dẫn tới thiên kiếp mạnh hơn, chỉ cần có thể đỡ được, liền có thể rèn luyện nhục thể, để trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Hổ Vương có thể lấy tu vi Nguyên Anh kỳ viên mãn để xưng vương ở Vạn Yêu Bộ Lạc, có thể thấy được thực lực của gã cường hãn bao nhiêu, đạo thiên lôi thứ sáu có tác dụng cực kỳ to lớn đối với việc rèn luyện cơ thể của gã.
Nhưng hiện tại, cái cơ hôi hiếm có này lại bị một nồi đậu hủ thúi của Từ Khuyết hun đến rơi mất.
Hây zô, tức giận rồi!
Câu nói này phải đã đủ để hình dung nội tâm hiện giờ của Hổ Vương.
Gã vô cùng không cam lòng, vô cùng tức giận, đến khi hắn không nhịn được mắng chửi thô tục đối với Từ Khuyết "Ngươi chết tiệt".
Khí khái vương giả lúc trước, hiện tại không còn sót lại chút nào.
Mọi người ở đây cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Chuyện này...
- Đạo thiên kiếp thứ sáu cứ biến mất như vậy?
- Quả nhiên là Hổ Vương ở thời khắc mấu chốt bị mùi thối này ảnh hưởng, nếu không gã đã không tức giận như vậy.
- Ài, thật đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể xem Hổ Vương có thể dẫn động bao nhiêu toà Lôi Trì mà thôi!
Cả đám dị tộc lắc đầu nói.
Mà đám người của Vạn Yêu Bộ Lạc đều bừng bừng lửa giận, ánh mắt như muốn giết người gắt gao nhìn về phía Từ Khuyết, hận không thể cắn chết hắn!
- Khỉ chết tiệt, ngươi xong rồi!
- Chờ Hổ Vương kết thúc độ kiếp, chúng ta nhất định ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!
- Tuyệt đối dùng ngàn đao bầm thây ngươi!
Đám người của Vạn Yêu Bộ Lạc gào thét không thôi.
- Ta đánh với ngươi một trận, lấy mạng khỉ nhà ngươi!
Đệ đệ của Hổ Vương cũng vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa không nhịn được lại muốn xông lên đánh một trận với Từ Khuyết, nhưng lập tức bị người của Vạn Yêu Bộ Lạc kéo lại.
- Đừng kích động, tên khỉ này trời sinh thần lực, hơn nữa hắn trốn ở dưới tế đàn, trước tiên chúng ta không cần để ý tới hắn.
- Không sai, Hổ Vương cũng đã lên tiếng, đợi độ kiếp xong sẽ đích thân trừng trị hắn.
- Tuy nói chỉ độ Ngũ Tiêu Lôi Kiếp, nhưng còn có Lôi Trì!
- Lấy thực lực bây giờ của Hổ Vương, cũng có thể dẫn động hai toà Lôi Trì, vị trí Yêu Hoàng vẫn sẽ là của y.
Mọi người thi nhau khuyên nhủ, đệ đệ của Hổ Vương mới dừng lại trừng mắt với Từ Khuyết rồi không xông lên nữa.
Từ Khuyết cười nhạo, ừng nói:
- Tiểu lão hổ, đến đánh nào! Bản Đại Thánh chờ ngươi đến.
- Hừ, ngươi không cần kích ta, lúc nữa tự nhiên có ngươi thu thập ngươi.
Đệ đệ của Hổ Vương rất nhanh bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Từ Khuyết nữa.
Mấy vị cường giả của Thiên Yêu bộ lạc, lúc này lại có chút mờ mịt.
Vốn tưởng rằng Từ Khuyết dùng trò đùa trẻ con thì sẽ không có tác dụng, nhưng hiện tại lại thật sự khiến đạo thiên kiếp thứ sáu của Hổ Vương biến mất, chuyện này thật sự khiến lòng người hả hê.
- Tôn tiểu hữu, làm rất hay.
- Khá lắm.
- Ha ha, mau nhìn Hổ Vương đã tức đến nổ phổi kìa, thực sự là hả giận!
- Tôn tiểu hữu, ngươi có thể trở về rồi, việc này đã thay chúng ta trút giận rồi.
- Không sai, mau trở lại, không cần thiết ở chỗ đó mạo hiểm nữa!
...
- Trở về? Không không không, ta ở chỗ này rất thoải mái.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Vài tên ả ngẩn ra, rồi vẻ mặt biến thành cười khổ, đại ca, ngươi lại muốn làm trò gian gì thế? Ngươi cũng đã phá hỏng đạo lôi kiếp thứ sáu của Hổ Vương rồi, thế mà còn không thu tay lại?
- Hả? Đây là mùi vị gì?
Đúng lúc này, Tô Linh Nhi đã khôi phục thương thế, hai mắt mở ra, nhíu mày hỏi.
Vài tên cường giả vô cùng vui mừng.
- Đại vương, thương thế của ngươi khôi phục rồi à?
- Quá tốt rồi!
- Đại vương, ngươi mau khuyên nhủ Tôn Ngộ Không đi, để hắn trở về, đừng tiếp tục bày trò nữa.
- Hắn đã phá hoại đạo lôi kiếp thứ sáu của Hổ Vương, giúp chúng ta xả giận.
- Nhưng Hổ Vương lập tức muốn dẫn động sức mạnh Lôi Trì, bên dưới tế đàn quá mức nguy hiểm.
...
Mấy người này ngươi một câu ta một lời, Tô Linh Nhi tuy rằng nghe đến phát loạn, nhưng cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nàng đứng lên, nói với Từ Khuyết:
- Tôn Ngộ Không, ngươi mau trở lại.
- Yên tâm đi, ta không có chuyện gì.
Từ Khuyết vung tay, tỏ vẻ không thèm để ý nói.
Tô Linh Nhi nhíu mày lại, lắc đầu nói:
- Nếu gã dẫn động được sức mạnh Lôi Trì, rất có thể sẽ lan đến gần ngươi, với thực lực trước mắt của ngươi, sợ rằng sẽ không chịu nổi, ảnh hưởng đến việc ngươi độ kiếp.
- Khà khà, ta để hắn nhìn thử, cuối cùng là ai không chịu được!
Từ Khuyết nhếch miệng cười, tiếp tục đảo nồi đậu hủ thúi, để mùi vị đó bay lên tiếp.
Mùi thối này khiến không ít dị tộc đều lùi lại, bịt kín miệng mũi!
Trên tế đàn Hổ Vương lại cười lạnh một tiếng, cả giận nói: - Tên khỉ kia, bản vương có một biện pháp, có thể đóng lại khứu giác, thủ đoạn này của ngươi đã vô dụng, chờ bản vương trải qua gột rửa của Lôi Trì, nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.
Nói rồi thân thể Hổ Vương khẽ chấn động, khí thế một ần nữa dâng lên
Đồng thời gã ngưng tụ thần hồn, bắt đầu dẫn động chín toà Lôi Trì.
Phương pháp này giống với lú dẫn động đạo thiên kiếp thứ sau, cũng phải đùng thần hồn để dẫn ra.
Mà mục tiêu của Hổ Vương cũng rất đơn giản, chính là muốn dẫn động hai toà Lôi Trì để tiến hành rèn luyện, sau đó đoạt được vị trí tân Yêu Hoàng.
- Không hổ là Hổ Vương, bây giờ khứu giác đã đóng lại, tên khỉ này không làm ra trò gian gì được nữa rồi!
- Ha ha, tên khỉ kia, ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi chờ chết đi!
- Những thủ đoạn nhỏ này của ngươi, cuối cùng vẫn không có cách nào thay đổi kết cục.
- Cường giả chân chính như Hổ Vương, không ai có thể ngăn cản!
Người Vạn Yêu Bộ Lạc lần thứ hai sôi nổi.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, khóe miệng cong lên ý cười: - Đóng khứu giác lại đúng không, ngươi có giỏi thì đóng cả thính giác đi! Người đâu, cầm đại pháo của lão tử... Phi, không phải, cầm đàn cổ của bản Đại Thánh ra đây.
Mấy vị cường giả của Thiên Yêu bộ lạc nhất thời ngẩn ra, đàn cổ? Lúc này ngươi muốn đàn cổ làm gì à?
Một lão giả ngạc nhiên nói:
- Tôn tiểu hữu, chúng ta không giữ đàn cổ của ngươi mà...
- Ta cũng chỉ nói như thế, sao ngươi tích cực thế, ta có đàn cổ.
Từ Khuyết cười ha ha, xoay tay lấy từ trong hệ thống ra một cây đàn cổ.
Tô Linh Nhi nhất thời dở khóc dở cười, nói:
- Tôn Ngộ Không, không phải là ngươi lại muốn hát ca khúc lần trước chứ? Hổ Vương không phải là Tiểu Ngọc, ngươi không thể lừa hắn được.
- Không không không, lần này ta hát ca khúc khác, sau bài hát này ẩn giấu một câu chuyện cảm động lòng người, khiến người rơi lệ!
Từ Khuyết xua tay cười nói, ngồi dưới tế đài, đặt đàn cổ lên hai chân, tạo chuẩn dáng nhạc sĩ.
Mọi người ở đây lại kinh ngạc một trận, tình huống thế nào? Tên khỉ này lại muốn đánh đàn hát khúc?
Người của Vạn Yêu Bộ Lạc cảnh giác chăm chú nhìn lại đây.
- Tên khỉ kia lại muốn giở trò quỷ gì?
- Đánh đàn hát khúc, hắn muốn dùng cái này để nhiễu loạn thần hồn Hổ Vương sao?
- Vô dụng, bây giờ hắn không ảnh hưởng đến Hổ Vương được!
- Không sai, còn nói cái gì mà cảm động lòng người, khiến người rơi lệ, ha ha, huynh trưởng ta không phải là người tùy tiện có thể bị cảm động.
Đệ đệ của Hổ Vương liên tục cười lạnh, tỏ rõ vẻ trêu tức.
Hổ Vương đứng bên trên tế đàn, căn bản không để ý tới lời Từ Khuyết nói, trên mặt mang theo vẻ xem thường cùng cười nhạo, bắt đầu dẫn động Lôi Trì...