Chương 140: Những Bằng Hữu Bên Kia Núi, Các Ngươi Vẫn Ổn Chứ?
- Tăng...
Một tiếng đàn đột nhiên vang lên.
"Ầm!"
Nhưng gần như cùng lúc đó, một tiếng vang thật lớn đột nhiên từ dưới Lôi Trì truyền đến, chín toà Lôi Trì vốn không yên ổn, đột nhiên có hai toà kịch liệt sôi trào, sấm chớp cuồn cuộn dâng lên.
Sự chú ý của mọi người bị dời đi, tất cả đều kinh ngạc thốt lên.
- Mau nhìn, Hổ Vương thành công rồi!
- Quả nhiên dẫn động được hai toà Lôi Trì!
- Ha ha, tên khỉ này nói hơn nửa ngày, mưu đồ nói xấu Hổ Vương, nhưng vẫn không có tác dụng.
- Vị trí Yêu Hoàng mới định là Hổ Vương!
- Chờ Hổ Vương thành công, tên khỉ này nhất định sẽ chết rất thảm!
...
Mấy vị cường giả của Thiên Yêu bộ lạc lại khẽ lắc đầu, trên mặt treo một nụ cười khổ.
- Tôn tiểu hữu thất bại rồi, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Hổ Vương.
- Ài, hết cách rồi, chỉ là một chuyện cũ thôi, dựa vào tâm tính của Hổ Vương, sẽ không thể bị ảnh hưởng.
- Xem ra vị trí Yêu Hoàng lần này vô duyên với chúng ta rồi.
- Bây giờ chúng ta phải nghĩ biện pháp, làm sao để cứu Tiểu Thất.
Tô Linh Nhi lộ vẻ nghiêm túc nói.
"Tăng tăng..."
Lúc này, tiếng vang dưới Lôi Trì đã tiêu tan, trên sân lần thứ hai vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng.
Sau đó, tiếng ca to rõ của Từ Khuyết truyền ra:
- Hai Lão Hổ, hai Lão Hổ, yêu nhau, thương nhau, một con không có tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Tất cả mọi người nghe được lời này khóe miệng đều giật giật, vẻ mặt thẹn thùng.
Trời ơi, chuyện cũ kể lại cảm động như vậy, nhưng ca khúc này có nhịp điệu quỷ gì đây? Làm sao lại nghe vui vẻ như vậy?
Đã nói là cảm động khiến người rơi lệ mà?
Đã nói là ca khúc đẹp đẽ thê lương cơ mà?
Đây chính là ca khúc ngươi dựa vào câu chuyện kia để viết đến cảm động lòng người?
Nhưng mọi người ở đây còn chưa kịp nói gì, ca khúc của Từ Khuyết đột nhiên thay đổi:
- Hai Lão Hổ, hai Lão Hổ, yêu nhau, thương nhau, cả hai đều là công, cả hai đều là công, thật biến thái, thật biến thái...
...
Trong nháy mắt, mọi người đều choáng váng.
Toàn bộ khu vực Lôi Trì lập tức yên tĩnh lại.
Chỉ còn tiếng ca rõ ràng của Từ Khuyết vẫn vang lên, ca từ càng ngày càng phấn khởi...
Ca từ và giai điệu tuy vô cùng đơn giản, nhưng tất cả mọi người đều lờ mờ hiểu được.
Tiếng đàn của Từ Khuyết đã dùng tới năng lực của thân phận nhất tinh nhạc sĩ, có tác dụng có thể ảnh hưởng tới tâm trí mọi người.
Kết hợp với chuyện cũ hắn vừa kể, cùng với tiếng ca "Hai con đều là công, thật biến thái...".
Lúc này khi nghe hắn hát thì trong đầu tất cả mọi người thật sự cảm giác được có từng hình ảnh rất sống động xuất hiện trước mắt.
Tựa như bọn họ lờ mờ nhìn thấy vào một buổi đêm của ngày nào đó, đệ đệ của Hổ Vưởng đẩy cửa phòng của Hổ Vương ra, lặng lẽ đi tới phía sau Hổ Vương, kéo xiêm y đơn bạc trên người Hổ Vương xuống...
Sau đó, có lẽ là xảy ra chuyện không thể miêu tả rõ, Hổ Vương hô to sảng khoái, động tĩnh trong phòng vang vọng.
...
Một lúc sau.
"Phốc phốc!"
Tô Linh Nhi rốt cục không nhịn được phì cười, hai tay che kín miệng nhỏ, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Tôn Ngộ Không không chỉ là bậc thầy luyện đan, mà còn có tài hoa như vậy nhưng... Quá nham hiểm, thế mà có thể căn cứ vào quan hệ giữa hai huynh đệ Hổ Vương để bịa ra một chuyện cũ và ca khúc như vậy..
Sau đó, mấy vị cường giả của Thiên Yêu bộ lạc cũng ôm bụng mà cười.
- Ha ha ha...
- Tôn tiểu hữu, ngươi... Thực sự là thiên tài.
- Ôi, không... Không xong rồi, lão hủ sắp cười chết rồi.
Mấy người cười đến mức thở không ra hơi.
Mà những dị tộc khác ở đây vốn cũng đang cố gắng nín cười, nhưng khi tiếng cười của mấy người Thiên Yêu bộ lạc vang lên, đám người kia cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Chỉ có đám người Vạn Yêu Bộ Lạc hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa bị ngất đi vì tức.
Đệ đệ của Hổ Vương nhanh chóng bưng lấy ngực, nhịn xuống xúc động muốn thổ huyết, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, tinh thần Hổ Vương trên tế đàn rung mạnh, lần thứ hai bị lửa giận công tâm, thần hồn tán loạn, vốn sắp thành dẫn động hai toà Lôi Trì, thì trong nháy mắt bị đứt liên hệ với một toà, một tòa khác thì vẫn thuận lợi dâng lên một tia sét, bay tới Tế đài.
Nhưng dù là như vậy, Hổ Vương cũng coi như đã thất bại, Ngũ Tiêu Lôi Kiếp thêm một toà Lôi Trì, điểm thu được, cùng chỉ ngang bằng với Lục Tiêu Lôi Kiếp của Tô Linh Nhi.
Hay nói cách khác, Hổ Vương cũng không thể chiến thắng được!
"Hống!"
Trong nháy mắt, Hổ Vương tức điên lên, hắn ngửa đầu gào thét, ánh mắt tràn đầy sát ý, bỗng nhiên quét về Từ Khuyết ở dưới tế đàn.
Gã hận không thể lập tức lao xuống đi, cắn xé tên khỉ kia thành mảnh vụn, sau đó nổi lửa luộc hắn.
Đáng tiếc, sấm sét từ Lôi Trì dâng lên đã vọt tới, trước khi tôi luyện xong, gã không thể rời khỏi tế đài.
Điều này khiến lửa giận của gã không thể phát ra được, phẫn nộ trong lòng càng cuồng bạo!
Đúng lúc này, Từ Khuyết đứng dậy, nâng đàn cổ đặt một đầu lên đùi phải, dùng như đàn ghita, còn rất hào hứng vẫy tay với mọi người ở đây, hô lớn:
- Đến đây! Mọi người cùng đứng lên! Hai Lão Hổ hai Lão Hổ, yêu nhau, thương nhau...
Dưới đài, có một nhóm dị tộc dáng vẻ tương tự con lười, cười đến mức hai mắt híp thành một cái khe, thật giống như đang ngủ.
Từ Khuyết thấy thế, lập tức chỉ vào bọn chúng rồi hô:
- Ngủ cái gì mà ngủ! Đứng lên nào!
- Khỉ kia, ta... chúng ta không ngủ, chúng ta chỉ đang cười rất vui...
- Cười cái gì mà cười, nhanh mở mắt ra, hát theo ta! Cùng hát, mọi người cùng nhau hát lên!
Dứt lời! Từ Khuyết lại nâng đàn cổ lên, giống như một người đang gảy đàn ghita, rung đùi đắc ý, đuôi khỉ cũng khẽ vung vẩy, dáng vẻ cực kì vui mừng.
Mấy vi cường giả Thiên Yêu bộ lạc vừa nghe thấy lời này biết Từ Khuyết đang dùng phương pháp này để quấy rối Hổ Vương dẫn động Lôi Trì, nên lập tức vui vẻ phối hợp Từ Khuyết, đồng thời dùng đủ loại thanh âm kỳ quái hát lớn hát:
- Hai con đều là công, hai con đều là công, thật biến thái, thật biến thái!
Các cường giả đi đầu, những dị tộc khác cũng lập tức hát theo, rất nhiều người đều bị này ca từ đơn giản mà dễ hiểu lôi kéo, thi nhau thaia hát, học dáng vẻ Từ Khuyết này rung đùi đắc ý hát lên.
- Hai Lão Hổ, hai Lão Hổ, yêu nhau, thương nhau...
- Hai con đều là công, hai con đều là công, thật biến thái, thật biến thái...
Cả một khu vực Lôi Trì rộng lớn, tong nháy mắt đều vang vọng tiếng ca mọi người cùng hợp xướng.
Từ Khuyết cũng hoàn toàn chơi hết mình, tựa như giờ khắc này chính là buổi biểu diễn của hắn, không coi ai ra gì mà hát lớn:
- Đến đây! Mọi người cùng đến đây! Hát lên nào! Hát lên nào! Không đủ vang! Cho ta nhìn thấy hai tay của các ngươi...
Như thế vẫn chưa đủ, Từ Khuyết phóng tầm mắt ra xa, phát hiện lần này tế bái Lôi Trì Lôi Kiếp này, chỉ dị tộc có tu vi cao mới có tư cách đứng dưới đài Lôi Trì xem, mà trên một đỉnh núi nhỏ gần Lôi Trì, còn có rất nhiều dị tộc nhỏ yếu vây xem.
Thế là Từ Khuyết lại tiêu tốn điểm 1 Trang Bức, đổi từ cửa hàng hệ thống ra một cái loa khuếch âm, hướng về phía đỉnh núi kia hô to lên:
- Này này này... Các bằng hữu bên kia núi, các ngươi có nghe được không?
- Các bằng hữu trên đỉnh núi, còn có các bằng hữu bên dưới ngọn núi, mọi người hãy giơ hai tay lên, để ta nhìn thấy các ngươi được không? Tất cả hay theo ta, để tiếng ca của chúng ta cùng vang lên, các bằng hữu ở trên cây kia, cũng giơ tay nào, cùng nhau hát nào, hai Lão Hổ, hai Lão Hổ... Thật biến thái! Thật biến thái...