Chương 148: Quỳ Xuống, Hát Chinh Phục Cho Ta!
- Ầm!
Trong nháy mắt, tia chớp hình cầu trực tiếp ở trước mặt hơn mười dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc nổ vang.
Sóng khí vô hình đem bọn họ hất đổ xuống đất, đồng thời một luồng chớp giật bàng bạc nổ tung, bao phủ tất cả mọi người.
"Aaa..."
Nhất thời, âm thanh kêu thảm thiết của dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc vang lên, Lôi Điện tràn ngập tại bên ngoài cơ thể bọn họ, giống như độc trùng đang cắn, thống khổ vạn phần.
Viên tia chớp hình cầu này cũng không phải là ngưng tụ tới lớn nhất, vẻn vẹn chỉ to bằng bàn tay, vì thế vẫn chưa thể làm cho hơn mười dị tộc này chết tại chỗ, nhưng Từ Khuyết có thể chưởng khống Lôi Điện, chỉ cần hắn không cho Lôi Điện lui lại, thì những tia điện kia sẽ vẫn ràng buộc ở trên người bọn họ, khiến cho bọn họ đau đến không muốn sống.
Đương nhiên, đây cũng không phải là do Từ Khuyết tàn nhẫn, chỉ là hắn không biết uy lực của viên Hầu Tái Lôi này của mìn ra làm sao, vì thế chỉ ngưng tụ một viên nhỏ ném ra thử xem, không nghĩ tới trình độ như thế này tuy rằng giết không chết Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng đủ để cho bọn họ chịu đủ dằn vặt.
Bên ngoài Lôi Trì nhất thời tiếng kêu thảm thiết tận trời, đám dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc thống khổ gào thét, giãy dụa trên đất, bất luận dùng pháp quyết gì, đều không thể giải thoát ràng buộc của lôi điện.
Hổ Vương đứng cách đó không xa, nhất thời nổi giận đùng đùng vọt tới, gầm hét lên:
- Con khỉ, ngươi muốn làm gì? Tàn hại đồng tộc sao?
- Chuyện này không liên quan gì đến ta nha, bọn họ nói ta hút đi lôi điện bên trong Lôi Trì, bây giờ ta trả lại thôi! Ầy, ngươi nhìn, ta trả lại ngươi toàn bộ...
Từ Khuyết nói xong, hai tay giang ra, lòng bàn tay trong nháy mắt nhanh chóng ngưng tụ một vòng xoáy mạnh mẽ, sau đó tia điện bắt đầu phát ra đốm lửa, đan chéo thành một viên cầu.
"Vù!"
Tia chớp hình cầu bắt đầu cao tốc xoay tròn, phát sinh tiếng lôi minh sắc bén chói tai, đồng thời hình thể càng ngày càng lớn.
Hổ Vương lúc này trợn to mắt, cảm thụ sức mạnh bên trong tia chớp hình cầu đầy rẫy cuồng bạo, da đầu không nhịn được tê dại.
Hắn mơ hồ cảm giác, uy lực của viên tia chớp hình cầu này, tựa hồ so với một toà Lôi Trì trước đây còn đáng sợ hơn, nếu rơi lên trên người mình, e rằng khó có thể chịu đựng.
Mãi đến tận hai viên Hầu Tái Lôi trong tay Từ Khuyết bị phóng to đến kích cỡ tương đương quả bóng rổ, sức mạnh cuồng bạo ngày càng mãnh liệt.
Hổ Vương rốt cục ngồi không yên, hét lớn:
- Dừng tay, không cần ngươi trả lại!
Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên một cái, vui vẻ nói:
- Vậy cũng không được, các ngươi vừa nói ta thật giống như là trộm đồ của các ngươi, bây giờ ta không muốn nữa, toàn bộ trả cho các ngươi đi.
"Vù!"
Tia chớp hình cầu gia tốc xoay tròn, tiếng lôi minh sắc bén chói tai càng ngày càng điếc màng nhĩ.
Rất nhiều dị tộc ở đây đều lạnh cả sống lưng, không nhịn được liên tiếp lui về phía sau.
Vài tên cường giả của Thiên Yêu bộ lạc tỏ rõ vẻ hưng phấn, trong mắt vui mừng không thôi, nhìn đạo tia chớp hình cầu trong tay Từ Khuyết kia, cùng với đám dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc ngã trên mặt đất giãy dụa gào thét, kinh hô:
- Tôn tiểu hữu, làm quá hay!
- Những người này nên được dạy dỗ, không được nhẹ tay!
- Dám ám toán Thiên Yêu bộ lạc chúng ta, còn bắt người của chúng ta, hành động đê hèn như vậy đều làm được, các ngươi đáng đời!
- Vạn Yêu Bộ Lạc các ngươi, vốn là làm cho tộc nhân chúng ta mất mặt!
- Không sai, hơn nữa các ngươi còn ngầm bắt nhân tộc đến làm đồ ăn, đừng tưởng rằng việc này chúng ta không biết!
- Các loại chuyện ác, đã hoàn toàn vi phạm quy củ tổ tiên bộ tộc ta năm đó định ra.
- Hôm nay các ngươi nhất định phải chịu sự trừng phạt của tân Yêu Hoàng!
...
Vài ông lão nghĩa chính từ nghiêm, rốt cục đem quở trách cho tới nay không dám nói thổ lộ ra, đem những chuyện ác của Vạn Yêu Bộ Lạc làm những năm này, đều quở trách ra.
Cả khuôn mặt Hổ Vương đều đen lại, nắm chặt song quyền, con ngươi đỏ lên, đằng đằng sát khí, giống như một con mãnh hổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ xông lên giết người.
Nhưng gã không dám tùy tiện ra tay, bởi vì Tô Linh Nhi đang theo dõi gã chặt chẽ.
Nhìn toàn trường, Hổ Vương duy nhất kiêng kỵ bây giờ, cũng chỉ có Tô Linh Nhi.
Dù cho lúc trước Từ Khuyết biểu hiện ra thực lực bất phàm, nhưng ở trong mắt Hổ Vương, Kim Đan kỳ chung quy là không có cách nào nhập vào mắt gã.
Vì thế, hắn không hề sợ Từ Khuyết, nhưng kiêng kỵ Tô Linh Nhi, chậm chạp chưa ra tay.
- A... Con khỉ kia, đừng tiếp tục nữa.
- Chúng ta sai rồi, lôi điện Lôi Trì ngươi có thể thu, đưa hết cho ngươi, chúng ta không cần.
- Đúng vậy! Con khỉ, ngươi mau dừng tay đi!
Lúc này, dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc thấy Hổ Vương lại không ra tay thay bọn họ, nhất thời không nhịn được, vội vàng mở miệng xin tha.
- Các ngươi vừa rồi gọi ta là con khỉ?
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, cười hì hì, trực tiếp liền đem viên tia chớp hình cầu kích cỡ tương đương quả bóng rổ trong tay này ném ra ngoài.
- Dừng tay!
Hổ Vương lập tức kinh sợ thốt lên thành tiếng.
Nhưng cuối cùng vẫn đã muộn, tia chớp hình cầu vút qua, nhất thời đã tìm đến trước mặt hơn mười dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc.
"Oanh" một tiếng, tại chỗ nổ tung.
Sức mạnh cuồng bạo trong khoảnh khắc xé rách thân thể của vài tên dị tộc, trực tiếp nổ thành sương máu, tan thành mây khói.
Còn lại mấy tên dị tộc cách khá xa, cũng lập tức bị hất bay ra ngoài, trên người lần nữa mọc đầy lôi điện, ngã trên mặt đất cả người co giật.
- Con khỉ, ngươi muốn chết!
Hổ Vương rốt cục không nhịn được, nổi giận gầm lên một tiếng, vọt thẳng về hướng Từ Khuyết.
Từ Khuyết lạnh lẽo nở nụ cười:
- Gọi ta Đại Thánh! Hoặc là... Yêu Hoàng đại nhân!
Vừa dứt lời, một viên tia chớp hình cầu khác trong tay hắn, trực tiếp ném tới Hổ Vương.
Hổ Vương lúc này biến sắc, con ngươi nhanh chóng co lại, bỗng nhiên bấm ra pháp quyết che ở trước người.
"Ầm!"
Pháp quyết hình thành một bức tường liệt diễm, tia chớp hình cầu liền mạnh mẽ đụng vào, trong khoảnh khắc nổ tung.
Cả thân thể Hổ Vương đều bị đánh bay ra, như diều đứt dây, rơi xuống xa xa, mạnh mẽ nện xuống đất, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, liền khí lực bò lên đều không có.
- Ah, lại không chết?
Từ Khuyết cười nhạt.
Trong lòng ngược lại cũng rõ ràng, Hổ Vương đã vượt qua Thiên Kiếp, chính là đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, có thể tính thành tồn tại Bán Bộ Anh Biến Kỳ.
Có thể lấy sức một người chính diện chịu đựng viên Hầu Tái Lôi cỡ trung này, liền đủ để chứng minh hắn vẫn là rất Hầu Tái Lôi (thật là sắc bén) !
Nhưng tình cảnh này, lại trực tiếp làm kinh sợ các dị tộc khác ở đây.
Nguyên bản mọi người cho rằng Hổ Vương ra tay, Tô Linh Nhi tất nhiên sẽ đi ra bảo vệ Từ Khuyết.
Nhưng kết quả là Tô Linh Nhi căn bản không cần ra tay, chỉ một chiêu của Từ Khuyết, liền đánh bay Hổ Vương, hơn nữa còn đem đánh gã trọng thương.
Thực lực bực này, thật sự chỉ là Kim Đan kỳ sao? Quả thật khiến người ta khó có thể tin.
- A... Đại Thánh, tha mạng!
Đột nhiên, vang lên một tiếng rít.
Mấy dị tộc bị đánh bay ra ngoài kia liên tục lăn lộn trở về, tỏ rõ vẻ thống khổ gào thét liên tục.
- Yêu Hoàng đại nhân, chúng ta biết sai rồi, buông tha chúng ta đi.
- Đại Thánh, chúng ta thật sự biết sai rồi, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, miệng chó không thể mọc ra ngà voi, bỏ qua cho chúng ta đi!
- Ngầm ăn bách tính nhân tộc, vẫn luôn là Hổ Vương, chúng ta chưa bao giờ ăn qua.
...
Mấy dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc, công phu mượn gió bẻ măng hết sức lợi hại, thấy Hổ Vương đánh không lại Từ Khuyết, lập tức liền sợ hãi, còn đem nước bẩn toàn bộ giội ở trên người Hổ Vương.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, hỏi:
- Các ngươi có phục hay không?
- Phục rồi, chúng ta phục rồi, Đại Thánh gia, bỏ qua cho chúng ta đi!
Vài tên dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc đều hô.
- Phục rồi đúng không? Vậy còn không quỳ xuống hát chinh phục cho ta?
Con mắt Từ Khuyết đột nhiên trừng lên, khí thế trong nháy mắt tỏa ra.
Phù phù!
Lúc này, vài tên dị tộc cùng nhau quỳ xuống đất.
Sau đó, hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mới tỏ rõ vẻ cay đắng cùng oan ức.
Hát cái gì? Hát chinh phục?
- Đại... Đại Thánh gia, chúng ta không biết hát! Chưa được học...