Chương 150: Từ Khuyết Đăng Cơ, Dị Tộc Yêu Hoàng!
- Muốn... Muốn ăn phía dưới của ta?
Từ Khuyết kinh ngạc đến ngây người, trái tim nhỏ rầm rầm nhảy lên, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đáng yêu này của Tô Linh Nhi, trên đầu có hai cai lỗ tai nhỏ trắng đáng yêu, còn có phía sau sáu cái đuôi lông trắng như tuyết, Từ Khuyết lập tức tưởng tượng ra một hình ảnh làm huyết mạch căng phồng.
Nhưng mà...
Trong mắt Tô Linh Nhi xẹt qua một ít giảo hoạt, tay nhỏ dấu ở phía sau, đột nhiên lấy ra một đám mì sợi, ở trước mặt hắn quơ quơ, cười híp mắt nói:
- Ây, mỳ đến rồi, ngươi dưới đi!
"..." Biểu hiện trên mặt Từ Khuyết lập tức đọng lại.
CMN! Con ranh lừa đảo này! Tín nhiệm giữa người với người ở đâu?
...
Nhìn thấy vẻ mặt ăn quả đắng này của Từ Khuyết, Tô Linh Nhi nín cười, giả vờ nghiêm túc, mạnh mẽ quát hắn một chút, tức giận nói:
- Ta liền biết con khỉ ngươi không có ý tốt, ngày hôm trước trên đường đi Lôi Trì, ngươi rõ ràng chính là nói đùa giỡn.
Lúc đó Từ Khuyết xác thực là trêu chọc nàng nửa ngày, các loại cái gì liếm nha, phía dưới cho nàng ăn, loại lời nói nói xấu xa này, quả thực làm người đỏ mặt.
Cuối cùng chờ sau khi Tô Linh Nhi biết rõ ý tứ ở trong lời nói, Từ Khuyết lại đàng hoàng trịnh trọng làm ra hai bát mì, làm hại Tô Linh Nhi lúc đó cho rằng thực sự là trách oan hắn, chột dạ một buổi tối.
Nhưng hôm nay lúc ở Lôi Trì, Từ Khuyết lại không nhịn được trêu chọc một câu, lúc này liền để Tô Linh Nhi khả nghi, liền buổi tối nàng vào phòng bếp, làm chút mì sợi, chạy tới trả thù Từ Khuyết.
Từ Khuyết cảm thấy tâm bị thương, che ngực, tức giận bất bình trách cứ:
- Ngươi đây là lừa dối, lừa gạt, thương tổn quan hệ thuần khiết hữu nghị giữa chúng ta, ngươi đây là đang phạm tội.
- Chiếm tiện nghi của ta nhiều lần như vậy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây, ngươi còn kêu ca?
Tô Linh Nhi lườm hắn một cái, cầm mì sợi trong tay nhét vào trong tay Từ Khuyết, tựa cười mà không phải cười nói:
- Bây giờ xem như là trả điều kiện thứ nhất cho ngươi, tự ngươi ăn phía dưới đi. Còn nữa, ngày mai xuất phát sớm một chút, đi Yêu thành đăng cơ.
Nói xong, nàng liền xoay người, đạp lên ánh trăng trên mặt đất, từ từ đi xa, nhìn qua bóng lưng, tựa hồ còn rất vui vẻ...
Khóe miệng Từ Khuyết nhất thời co lại, đau lòng không thôi.
Làm tài xế già nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại lật xe, quả thực là một vết bẩn lớn trong cuộc đời.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Khuyết cùng Tô Linh Nhi, bao gồm cả Tô Tiểu Thất còn có vài tờng giả Thiên Yêu bộ lạc, cùng nhau lên đường chạy tới Yêu thành.
Đáng nhắc tới chính là, Từ Khuyết ở lúc sắc trời mờ sáng, cũng thu được thông báo của hệ thống, Kim Đan trong cơ thể dĩ nhiên đã phá toái thành anh, hắn chân chính bước vào Nguyên Anh kỳ.
Đồng thời bởi vì kinh nghiệm lúc trước tích luỹ lại trong hệ thống, Từ Khuyết liền thăng liến bốn cấp.
Lúc bọn Tô Linh Nhi nhìn thấy Từ Khuyết lúc sáng sớm, đều tỏ rõ vẻ khiếp sợ ngạc nhiên.
Trong một đêm, Nguyên Anh kỳ tầng bốn.
Tốc độ như thế này quả thực có thể nói là yêu nghiệt.
Đối với chuyện này, Từ Khuyết giải thích là:
- Bản đại thánh thiên tư thông tuệ, chính là mạnh như vậy, chính là ngưu bức như thế.
Mọi người đều không có gì để nói.
Dù sao Từ Khuyết ở trong mắt bọn họ, đúng là mạnh, mạnh đến khó có thể hình dung.
Mà Tô Linh Nhi tuy rằng đã Độ Kiếp thành công, nhưng muốn đi vào Anh Biến Kỳ, còn phải cần thời gian mấy ngày đi lắng đọng, sau khi nước chảy thành sông, mới sẽ tự nhiên bước vào cảnh giới kia.
Anh Biến Kỳ là một cái điểm chuyển đổi to lớn, bất luận đối với chủng tộc nào mà nói, Anh Biến Kỳ đều là tồn tại siêu thoát hàng đầu, Yêu thú có thể ở cảnh giới này hóa thành nhân hình, dị tộc cũng có thể ở cảnh giới này biến ảo ra ba loại hình thái, hoặc yêu hoặc người, hoặc là nửa người nửa yêu.
Nhưng đối với Từ Khuyết mà nói, Cửu Vĩ Yêu Hồ như Tô Linh Nhi, vẫn là thích hợp duy trì hình thái nửa người nửa yêu, dù sao... Tình thú rất quan trọng.
...
Lúc đoàn người chạy tới Yêu thành, đã là lúc chạng vạng, sắc trời dần trở nên vàng.
Nhưng mà Yêu thành cũng không phồn hoa hưng thịnh như trong tưởng tượng, ngược lại cực kỳ lụi bại.
Cả tòa thành trì tọa lạc ở trong một cái rừng rậm cực kỳ hoang dã hẻo lánh, rất nhiều tường thành từ lâu sụp đổ, cũng không phải là lâu năm thiếu tu sửa, mà là nơi này đã từng trải qua một hồi đại chiến, cả tòa thành bị hủy đến không có cách nào xây dựng lại.
Từ xa nhìn lại, đây càng giống như một cái di tích, trong thành ngoại trừ lác đa lác đác mấy gian phòng ốc hoàn hảo, liền chỉ còn lại một toà lầu tháp.
Lầu tháp nhìn qua rất cũ nát, nhưng bên ngoài lại che kín lít nha lít nhít cấm chế, thế này mới có thể ở bên trong đại chiến lưu lại.
Dựa theo Tô Linh Nhi từng nói, sau khi cung điện ở Yêu thành bị hủy, chỉ còn dư lại tòa lầu tháp này, vì thế lầu tháp chính là cung điện của lịch đại Yêu Hoàng về sau.
Liền Từ Khuyết đứng ở lối vào cửa thành, nhìn toà gọi là Yêu thành này, thật lâu không nói gì.
Vài ông lão của Thiên Yêu bộ lạc cũng lắc đầu, cảm khái vạn phần.
- Haizz, bộ tộc ta... Thật sự là quá sa sút rồi.
- Nhớ lại năm đó, lão hủ còn tuổi nhỏ, từng thấy quá này Yêu thành phồn hoa cường thịnh, so với Hỏa Quốc Hoàng thành bây giờ cũng không kém bao nhiêu.
- Đáng tiếc, trận chiến năm đó, đối với tộc ta thật sự quá bất công.
- Những Yêu thú năm đó kia, mới là kẻ cầm đầu! Nhân tộc tuy rằng không ưa chúng ta, nhưng cũng chưa từng đuổi chúng ta tới tuyệt lộ.
- Haizz!
Cuối cùng, vài ông lão thở dài, không nói nữa.
Tô Linh Nhi cùng Tô Tiểu Thất đứng ngoài thành, trên mặt cũng tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ đang tưởng tượng dáng dấp Yêu thành cường thịnh năm đó.
Mà lúc như thế này, dù Từ Khuyết không phải là người bên trong dị tộc, trong lòng cũng cảm khái vạn ngàn, thần sắc có chút thương cảm.
Hắn rất đồng tình với dị tộc, người cùng Yêu thú kết hợp ra đời sau, dựa vào cái gì mà bị kỳ thị như thế đây?
Đây đối với người sinh ra ở niên đại tự do hòa bình như Từ Khuyết mà nói, có chút khó có thể tiếp thu.
- Đi thôi, tới trong cung ở lại trước, sáng sớm ngày mai sẽ cử hành đăng cơ đại điển.
Lúc này, Tô Linh Nhi mở miệng nói, chợt cất bước bước vào trong thành.
Từ Khuyết cũng không chần chờ, đi theo mọi người đi vào.
Dù sao cũng là một cái đại điển đăng cơ, bên trong Yêu thành cũng đã có rất nhiều dị tộc đến, có mấy người Từ Khuyết từng thấy ở Lôi Trì, có một ít thì khuôn mặt rất xa lạ.
Nhưng cảnh giới của những người này đều trong khoảng Nguyên Anh kỳ đến Kim Đan kỳ, cũng không có cường giả Anh Biến Kỳ xuất hiện.
- Đăng cơ đại điển, lão tổ trong tộc lại không xuất hiện sao?
Từ Khuyết nghi ngờ nói.
Bình thường loại điển lễ nghiêm túc này, nếu như không có cường giả tọa trấn, tựa hồ không còn gì để nói nha.
Tô Linh Nhi lắc đầu một cái:
- Bây giờ mỗi lão tổ của mỗi bộ lạc cũng đã già rồi, tuổi thọ đã hết, chỉ có thể dựa vào bế quan để duy trì tuổi thọ, vì thế trừ lúc phát sinh đại sự gì, bằng không bọn họ đều sẽ không dễ dàng đi ra, dù sao chuyện này đối với tuổi thọ của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn.
Nói đến đây, nàng nhìn Từ Khuyết một chút, tiếp tục nói:
- Vì thế lúc ở Lôi Trì, ta ngăn cản ngươi ra tay giết Hổ Vương, cũng là bởi vì điểm này. Nếu ngươi giết hắn, lão tổ Vạn Yêu Bộ Lạc tất nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, một khi bọn họ xuất thế, lão tổ những bộ lạc khác có cảm ứng, tự nhiên cũng sẽ không tiếc lãng phí tuổi thọ đi ra. Mà đến lúc ấy, hết thảy đầu mâu của các lão tổ đều sẽ chỉ vào ngươi.
- Không vấn đề gì, ta không sợ!
Từ Khuyết nhún nhún vai, tỏ vẻ bình tĩnh.
Nếu đánh không lại, còn có thể chạy, sợ cái gì?
- Ngươi không sợ, nhưng ta sợ!
Tô Linh Nhi liếc xéo hắn một cái, cất bước liền hướng về lầu tháp mà đi.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nở nụ cười.
- Hầu tử thúi, không biết xấu hổ.
Tô Tiểu Thất đứng ở một bên thấy cảnh này, tỏ rõ vẻ khinh bỉ nói.
Lông mày Từ Khuyết nhất thời nhíu một cái, khoát tay nói:
- Em gái nhỏ đừng ghen mà, thân thể của ta thì ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm lấy, thế nhưng trái tim của ta, ngươi cũng đừng hi vọng đạt được.
Tô Tiểu Thất lập tức e thẹn nói:
- Hầu tử chết tiệt, ngươi nghĩ hay lắm, ta với tỷ tỷ ta sẽ không hầu một mình ngươi đâu.
Từ Khuyết vừa nghe lời này, nhất thời liền vui vẻ, cười xấu xa nói:
- Chuyện đó cũng không nhất định, ngươi nghĩ lại, ngày mai ta đăng cơ trở thành Yêu Hoàng, vậy coi như là một tay che trời nha, đến lúc đó... ngươi kêu rách cổ họng cũng không có tác dụng, khà khà khà!
- Ngươi...
Tô Tiểu Thất nhất thời tức giận đến nói không ra lời, trơ mắt nhìn Từ Khuyết tỏ vẻ đắc ý xoay người rời đi.
...
Ngày thứ hai, đăng cơ đại điển đúng hạn cử hành.
Toàn bộ đại điển vô cùng đơn giản và đơn sơ.
Tầng một của lầu tháp xem như là đại điện, hai đầu đứng đầy dị tộc, Từ Khuyết mặc vào một thân Yêu Hoàng khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, từ bên trong đi ra đi vào.
Phần cuối đại điện, là một cái ghế do xương thú chế thành, bên trên bày ra một tấm da thú.
Từ Khuyết đi lên, liền có một bà lão chống gậy đi tới, run rẩy cầm lấy một cái vương miện, đội lên trên đầu Từ Khuyết.
Quá trình đăng cơ điển lễ này, đêm qua Từ Khuyết đã hiểu rõ, vì thế lúc này cũng hết sức phối hợp, đồng thời lộ vẻ trang nghiêm nghiêm túc, nỗ lực giả ra khí khái vương giả khí thôn thiên hạ.
- Xin mời Yêu Hoàng đăng cơ, uống Yêu Hoàng tửu, ngồi vào Yêu Hoàng bảo tọa!
Theo bà lão hô to một tiếng, Từ Khuyết liền uy phong lẫm lẫm ngồi trên cốt tọa, giơ tay lên cầm một chén rượu, uống một hớp, đồng thời con ngươi nhìn quét hết thảy dị tộc phía dưới.
Lúc này, bà lão lần thứ hai cao giọng hô:
- Phụng thiên thừa vận, Đại Yêu Hoàng thứ mười sáu Tôn Ngộ Không của bộ tộc ta, hôm nay đăng cơ, căn cứ gia phả tổ tiên, lấy niên hiệu là Vu!
Vừa dứt lời, hết thảy dị tộc phía dưới đều quỳ xuống, toàn ý triều bái, cùng hô lên:
- Tham kiến Vu Yêu Hoàng!
"Phốc!"
Từ Khuyết phun rượu tại chỗ, trừng hai mắt, tỏ rõ vẻ giận dữ!
Ô Yêu Hoàng?
Mẹ nó!
Ngươi mới là Ô Yêu Hoàng, cả nhà ngươi đều là Ô Yêu Hoàng!