Chương 152: Không Phục Liền Đánh Đến Khi Ngươi Phục
Đã đội vương miện, tất phải gánh trọng trách!
Một câu nói, lập tức vang vọng trong toàn bộ đại điện.
Nguyên bản Tô Linh Nhi còn đang lo lắng Từ Khuyết lại muốn nói bậy, nhất thời ngây người.
Rất nhiều dị tộc phía dưới, trong lòng cũng rùng mình, có chút kinh ngạc.
Tám chữ đơn giản, lại lập tức thâm nhập lòng người, nói ra quyết tâm của vị Yêu Hoàng mới này.
Đã đội vương miện, tất phải gánh trọng trách, vương miện đại biểu tương lai dị tộc, vì thế đội ở trên đầu Yêu Hoàng, ngoại trừ vương miện, còn là trọng trách chấn hưng dị tộc.
Thì ra hắn rõ ràng tầm quan trọng của vị trí này.
Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dẫn dắt bộ tộc ta, hướng tới vinh quang.
Lập tức, khúc mắc trong lòng rất nhiều dị tộc biến mất, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Từ Khuyết, bên trong có thêm một chút tôn kính.
Vừa nãy bởi vì rất nhiều dị tộc nhìn thấy Từ Khuyết muốn thoái vị để lại vương miện cho Tô Linh Nhi mà cảm thấy bất mãn, trong nháy mắt liền lấy lại tự tin đối với Từ Khuyết.
Nguyên lai con khỉ này, cũng không phải xem vị trí Vu Yêu Hoàng như là trò đùa.
Thì ra, vị Tề Thiên Đại Thánh này, trong lòng thao lược nói ra lại đinh tai nhức óc như vậy.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
Trong đầu Từ Khuyết, cũng liên tiếp vang lên âm thanh thông báo của hệ thống, thêm vào vừa nãy cùng Tô Linh Nhi nháo trò, hiện tại đã thu hoạch được gần 300 điểm Trang Bức.
Nhưng, câu nói kia của Từ Khuyết tuy rằng kinh sợ đến không ít người, nhưng vẫn có vài dị tộc trong lòng vẫn xem thường.
Một ông già đứng ở cửa đại điện, vẫn chưa đi vào, cùng người bên ngoài cười lạnh nói:
- Một con hầu tử đít đỏ, có năng lực gì mà đưa ra loại hứa hẹn này? Thực sự là nói khoác không biết ngượng, nếu như truyền đi, bộ tộc ta chẳng phải sẽ khiến người khác cười chê à.
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào trong đại điện yên tĩnh, lọt vào trong tai mỗi người.
Lập tức, rất nhiều người đều hơi thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Từ Khuyết.
Con ngươi Tô Linh Nhi cũng lạnh lẽo, biết ngày hôm nay Từ Khuyết đăng cơ sẽ có người không phục, nhất định phải làm vững chắc uy tín của Vu Yêu Hoàng Tôn Ngộ Không, vì thế nàng trừng mắt quét về phía ngoài điện, trầm giọng nói:
- Vu Yêu Hoàng điện hạ hôm nay đăng cơ, là ai dám to gan ở bên ngoài ăn nói linh tinh, cút đi vào cho ta.
Ngoài điện, một ông lão phía sau mọc ra cánh, trực tiếp cất bước đi vào, cười lạnh nói:
- Làm sao? Ta nói gì sai sao? Chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng bốn, làm sao có thể dẫn dắt tộc ta đi đến vinh quang?
Mọi người đều cả kinh.
- Ưng Vương!
- Đây chính là Ưng Vương của Thương Vân bộ lạc, không nghĩ tới ông ta lại đến, còn không tiến vào đại điện tham gia đại điển đăng cơ!
- Đây là đang cố ý khiêu khích tân Yêu Hoàng đó.
- Tân Yêu Hoàng mới vừa mới đăng cơ, liền có người tới hạ mã uy, xem ra hôm nay có chuyện hay để xem rồi.
- Hơn nữa còn có người của vài bộ lạc cũng chưa xuất hiện, bộ tộc ta chẳng lẽ thật sự sẽ phát sinh nội đấu?
Rất nhiều người lại bắt đầu thấp giọng nghị luận, trên mặt tràn ngập vẻ lo ưu.
Bây giờ thực lực của dị tộc yếu ớt, nếu như phát sinh nội đấu nữa, e rằng mấy trăm năm đều khó mà khôi phục nguyên khí, càng không có cơ hội tiến đến vình quang gì gì đó.
Từ Khuyết lại nhàn nhạt quét qua lão giả kia một chút, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng chỉ mới là Nguyên Anh kỳ tầng tám, có dũng khí gì nói với ta câu này?
Ông lão nhất thời cười to:
- Ha ha, bản vương cho dù chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng tám, nhưng cũng cao hơn ngươi, có tư cách ngồi vị trí kia hơn ngươi.
"Rào!"
Nhất thời, bên trong điện có rất nhiều dị tộc đều ồ lên.
Ưng Vương ngay cả câu này cũng dám nói ra, xem ra hôm nay thật muốn làm lớn rồi.
- Xem ra, ngươi là không phục à?
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn Ưng Vương.
- Đúng! Bản vương chính là không phục một con hầu tử Nguyên Anh kỳ tầng bốn trở thành Yêu Hoàng của chúng ta. Chuyện này nếu như bị đám yêu thú kia biết được, nhất định sẽ cho rằng dị tộc ta không có người, tiếp theo sẽ tiến công quy mô lớn. Cho nên, vì an nguy của bổn tộc, vị trí Yêu Hoàng... ngươi... không... xứng...
Ưng Vương từng bước một vừa đi vừa gằn từng chữ.
Từ Khuyết thấy thế vẫn nhún nhún vai, nhìn về phía Tô Linh Nhi, hỏi:
- Bộ tộc ta có quy định, người phạm thượng nên xử trí như thế nào hay không?
Tô Linh Nhi sửng sốt một chút, đáp:
- Phạm thượng, nhẹ thì vả miệng, nặng thì...
- Không cần nặng, vả miệng là được.
Từ Khuyết vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên ngưng tụ tảng lớn sấm sét "Xoạt" một tiếng, thân hình đột nhiên hóa thành một cái bóng mờ, trong chớp mắt xuất hiện ở ngoài điện.
"Đùng!"
Lúc này, một tiếng vang lanh lảnh truyền khắp toàn bộ đại điện.
Cả người ông lão bị đập bay xuống đất, gò má nhất thời sưng lên một cục lớn, tỏ vẻ vẻ kinh hãi.
Đông đảo dị tộc bên trong điện cũng sợ rồi, căn bản không thấy rõ Từ Khuyết đến cùng là ra tay như thế nào, trong lòng kinh ngạc vạn phần.
Một Nguyên Anh kỳ tầng bốn, lại có thể trong nháy mắt đập bay một đại vương Nguyên Anh kỳ tầng tám của một bộ lạc?
- Lão tạp mao, trẫm năm đó quyền đánh viện dưỡng lão, chân đá vườn trẻ, hướng về nhà xác giậm chân, hô một tiếng "Không phục thì đứng lên", không có một ai dám thở dốc. Bây giờ ngươi chạy tới muốn so cảnh giới, so thực lực với ta? Đến đây!
Từ Khuyết mắng to, phất tay lại vả lên trên mặt ông lão.
Ông lão tức điên, nổi giận nói:
- Vô liêm sỉ, ngươi...
"Bốp!" Nói còn chưa dứt lời, liền trực tiếp bị Từ Khuyết tát ngăn lại.
- Ngươi dám...
"Bốp!"
- Ta...
"Bốp bốp!"
- Dừng tay...
"Bốp bốp bốp!"
Nhìn Từ Khuyết từng chưởng đánh vào mặt Ưng Vương, mọi người ở đây đều há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm. Mỗi một cái tát Từ Khuyết đều chuẩn xác không sai sót đánh ở trên mặt Ưng Vương, đánh lông chim trên hai cái cánh của ông ta rơi vãi khắp mặt đất, một đường liên tục đánh, chiêu nào chiêu nấy xuống tay ác độc, Ưng Vương Nguyên Anh tầng tám thậm chí ngay cả một chút năng lực phản kháng đều không có.
- Đây... Đây là tình huống gì? Ưng Vương bị treo lên đánh?
- Một chút sức lực chống đỡ đều không có?
- Vị tnâ Yêu Hoàng này, tựa hồ so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn nhiều.
- Nguyên Anh tầng bốn, liền có thể đánh Nguyên Anh tầng tám đến mức không có sức hoàn thủ?
...
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc không thôi.
- Đối với người không phục, phương pháp xử lý của trẫm phi thường đơn giản. Không phục, vậy thì đánh đến khi ngươi phục, cuối cùng ngươi còn phải quỳ xuống, hát bài ca chinh phục cho trẫm.
Từ Khuyết lạnh giọng quát lên.
Lời nói hung hăng vang dội này vang vọng toàn bộ đại điện.
Rất nhiều dị tộc đều rùng mình, chấn động không thôi.
Nhìn lại Ưng Vương đã bị đánh thành đầu heo, lông chim héo tàn hơn nửa.
Mọi người không chỉ run rẩy, thì ra vị Yêu Hoàng này lại còn có một mặt bá đạo như vậy, tựa hồ, điều này mới thật sự là khí thế Đế Hoàng nha.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Từ Khuyết cũng không để ý tới, trái lại suy tư nhìn chằm chằm hai cái cánh của Ưng Vương, cười ha hả nói:
- Gần đây ăn cánh gà nướng phát ngán, nếu không hôm nay thử cánh ưng nướng xem? Có người nói là cánh ưng sau khi bị bẻ gẫy nhiều lần, mới nắm giữ cường lực ngao du trời xanh, như vậy nướng lên... Chất thịt khẳng định sẽ tràn ngập vị đạo?
- Cái gì? hắn lại muốn nướng Ưng Vương?
- Thật đáng sợ! Tân Yêu Hoàng của chúng ta muốn giết một người răn trăm người ư!
...
Vừa nghe thấy lời ấy, trong lòng dị tộc khác còn tồn tại một ít không phục, đều không khỏi lưng phát lạnh, không dám đưa ra kháng nghị nữa.
Mà Ưng Vương lại cuộn mình ở trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Ông ta thật sự bị đánh đến sợ rồi, trong lòng kinh ngạc không thôi, con khỉ này rõ ràng chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng bốn, nhưng tại sao xem còn kinh khủng hơn cả cường giả Anh Biến Kỳ thế.
Vèo!
Mà đúng lúc này, ở ngoài đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng phá không kinh động đến mọi người.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên dị tộc giống như phát rồ bay lên không lướt tới, còn không chờ mọi người phản ứng, liền "Ầm" một tiếng, tầng tầng đập vào trên cửa đại điện, máu me khắp người.
Sự hình bất thình lình làm cho tất cả dị tộc sợ hết hồn.
Từ Khuyết đột nhiên ngừng tay, kinh ngạc nhìn về phía tên dị tộc này.
Gì thế này? Tại sao lại đập một cái rầm vào cửa thế?
Nhưng mà tên dị tộc kia vẫn tỉnh táo, cả người run nằm trên đất, hoảng sợ nói:
- Không... Không tốt rồi! Yêu... Yêu thú tấn công vào rồi, tất cả bọn nó đều đến rồi, muốn nhổ cỏ tận gốc chúng ta!