Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 155: Bĩnh Tĩnh Trước Giông Bão

Chương 155: Bĩnh Tĩnh Trước Giông Bão
- Ầm!
Dị Hỏa bàng bạc đột nhiên từ lòng bàn tay Từ Khuyết tuôn ra, trên không trung hóa thành một mảnh hỏa vân màu xanh.
Đây là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đứng hàng thứ mười chín trên Dị Hỏa Bảng, tồn tại ở bên trong tâm dung nham dưới mặt đất, sinh ở nơi sâu xa đại địa, được đại địa chi hỏa rèn luyện vô số lần, dung hợp, áp súc, điêu chế.
Mười năm thành linh, trăm năm thành hình, ngàn năm thành liên, chính là thần hỏa vô thượng dùng để luyện chế đan dược hoặc pháp khí.
Từ Khuyết khống chế mảnh dị hỏa này, cánh tay vung nhẹ, tinh thiết trên mặt đất chồng chất như núi, nặng ngàn vạn cân, trong nháy mắt bay lên trời, bị Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bàng bạc vây quanh.
"Xoạt!"
Nhiệt độ cao của hỏa diễm không ngừng tan chảy những tinh thiết kia, từ từ đem bọn chúng đốt thành một đoàn nước thép màu đen, bay lơ lửng giữa trời, đốt tạp chất bên trong thành tro bụi, hóa thành một tia hắc khí, chậm rãi bốc hơi bay ra ngoài.
Một lát sau, năm ngón tay của Từ Khuyết bỗng dưng nắm chặt, ngón tay nhanh chóng quay về hư không khẽ gảy.
"Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"
Từng tiếng giống như tiếng tim đập vang trầm truyền ra, ngón tay chạm đến hư không đều nổi lên từng vòng gợn sóng nho nhỏ.
Đoàn nước thép màu đen trên không trung trong nháy mắt bị cỗ sức mạnh vô hình này tác động, chia làm chín phần, thể tích mỗi một phần đều giống nhau như đúc.
Lúc trước lúc ở Thái Dịch Phái, Từ Khuyết một hơi cũng chỉ có thể đồng thời rèn hai khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, nhưng bây giờ hắn không chỉ có tu vi tăng lên, ngay cả thần hồn cũng có thay đổi về chất chất, có thể so với Anh Biến kỳ.
Vì thế đồng thời rèn chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo đối với hắn mà nói, hầu như không hề áp lực, đồng thời có thể làm liền một mạch.
Toàn bộ căn phòng trống trải, bị nhiệt độ cao bao phủ.
Mà Từ Khuyết sừng sững ở chính giữa, một tay khống chế Dị Hỏa cùng tinh thiết hóa thành nước thép trên không trung, một tay quay về hư không khẽ gảy, năm ngón tay phối hợp vạn phần xảo diệu, lợi dụng chân nguyên lực, cách không đánh chín đạo nước thép màu đen, tiến hành nặn hình bọn chúng!
...
...
Cùng lúc đó, trong đại điện tầng một của lầu tháp.
Sau khi bị tên nam tử dị tộc lúc trước kia mang đi một phần năm tộc nhân, toàn bộ đại điện trở nên trống trải một chút, tất cả mọi người đều ngồi dưới đất, sắc mặt khác nhau.
Có người như lão tăng nhập định, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.
Có người nhìn xung quanh, tay nắm thành quyền, thỉnh thoảng buông ra, đưa lòng bàn tay lau chùi ở góc áo, nhìn qua liền biết trong lòng vẫn còn có chút căng thẳng.
Nhưng phần lớn người lại rõ ràng rất bất an, thấp thỏm đến mức ngồi không yên, tỏ vẻ lo lắng ưu sầu, hoặc là đứng lên đi qua đi lại, hoặc là ngồi trở lại trên đất, không được một hồi lại đứng lên.
Toàn bộ đại điện tuy rằng yên tĩnh, nhưng cũng bị loại bầu không khí căng thẳng ngột ngạt này bao phủ.
- Yêu Hoàng đến tột cùng là đang làm gì? Vì sao phải để chúng ta chờ hắn một canh giờ...
- Đúng rồi, đều đã qua hơn nửa canh giờ rồi, phía trên một chút động tĩnh đều không có!
- Thực sự không nghĩ ra, một canh giờ, hắn có thể xoay chuyển càn khôn như thế nào...
- Ài, cũng không biết tộc nhân vừa mới rời đi, có phá vòng vây thành công hay không!
- Chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi...
Mọi người bắt đầu đánh vỡ im lặng, thấp giọng bắt đầu trò chuyện, nỗ lực giảm bớt nặng nề cùng thấp thỏm trong lòng.
Nhưng sau khi tán gẫu, bất an trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
"Oanh..."
Đang lúc này, ở mấy chục dặm ngoài Yêu thành, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Mọi người bỗng nhiên cả kinh, đều tụ tập đến cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt đều há hốc mồm.
Mảnh rừng cây ở ngoài yêu thành này không khác nào bị hồng thủy bao phủ, dưới một luồng thú triều hắc ám trùng kích vào, nó đang sụp đổ mảng lớn.
Đó là thú triều, đội ngũ do vô số yêu thú tạo thành, đang bắt đầu xung kích mạnh mẽ đối với Yêu thành.
Nếu như trước đây những dị tộc kia nghe nói có hàng vạn con Yêu thú, trong lòng chấn động.
Nhưng khi hàng vạn con yêu thú này thật sự xuất hiện ở bên trong tầm mắt của bọn họ, sau khi bị bọn họ tận mắt nhìn thấy, nội tâm liền lập tức tan vỡ.
Hàng vạn con yêu thú, đây đâu chỉ là hơn vạn nha, nhìn qua cũng thấy có mấy chục vạn đại quân rồi.
Thanh thế hùng vĩ này, như bẻ cành khô, khác nào một mảnh sóng to gió lớn, như mưa giông gió bão, đang bao phủ tới.
"Hống..."
"Ầm ầm!"
Từng tiếng nổ vang, cùng với tiếng yêu thú gào thét rít gào, sát khí cách mấy chục dặm trực tiếp bao phủ tới.
Sắc mặt của toàn bộ đám dị tộc bên trong cung điện đều trắng bệch, có người sợ đến mức co quắp ngồi tại chỗ, đôi môi run run.
Loại trận hình này, quả thực quá khủng bố!
Bọn họ khó có thể tưởng tượng, nếu như vừa rồi mình thật sự cùng đi ra ngoài phá vòng vây, khoảng cách gần nhìn thấy loại trận hình này, sợ là sớm đã sợ đến mất mật, còn phá vòng vây thế nào?
- A...
Lúc này, có một nữ tử dị tộc không chịu nổi loại khí thế đáng sợ này, tinh thần triệt để tan vỡ, trực tiếp xoay người lao ra khỏi đại điện, hướng về phương hướng ngược lại chạy trốn.
Còn không chạy ra vài bước, nàng liền trực tiếp co quắp ngồi xuống, tỏ vẻ dại ra.
Phương hướng ngược lại, tương tự có rất nhiều yêu thú đang đến gần, ngoại trừ mặt đất, không trung cũng có lít nha lít nhít loài chim yêu thú, giống như một đám mây đen lớn, che đậy mặt trời, hướng bọn họ áp sát.
Cả tòa Yêu thành, trừ tòa lâu này đều bị quần yêu thú vây quanh thành vòng.
Yêu thành đã trở thành cua trong rọ, không còn đường có thể trốn!
Lần này, tất cả dị tộc đều triệt để tuyệt vọng.
Không phải bọn họ không tin Từ Khuyết, nhưng thực sự là loại tình cảnh đáng sợ này đã làm bọn họ tự mình cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
- Xong, hôm nay chúng ta đều phải chết.
- Bộ tộc ta... Thật sự sắp bị tuyệt diệt rồi.
- Yêu Hoàng, Yêu Hoàng! Ngươi đến cùng đang làm gì, vì sao còn chưa xuống?
- Không đúng, Yêu Hoàng khẳng định đã chạy rồi, bằng không không thể lâu như vậy đều không có động tĩnh...
- Cái gì, Yêu Hoàng chạy rồi?
- Khẳng định là như vậy, hắn từ lâu xem chúng ta là mồi nhử, tự mình chạy...
- Không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết, chúng ta cũng phải chạy!
Lúc này, sự khủng hoảng nhiễu loạn tâm trí rất nhiều người, lập tức mười mấy tên dị tộc cũng không ngồi yên được nữa, xoay người lao ra khỏi đại điện.
Nhưng ở dưới loại cục diện không đường trốn này, bọn họ liền như con ruồi không đầu, tán loạn không tìm được phương hướng.
Bên trong cung điện, sắc mặt mấy người Tô Linh Nhi cũng trắng bệch, cho dù là tin tưởng Từ Khuyết, tuy nhiên áp chế không nổi bản năng sợ hãi trong nội tâm.
- Đại vương, chuyện này... phải làm sao bây giờ?
Một ông lão Thiên Yêu bộ lạc hai tay run rẩy, sợ hãi lo lắng nói.
Tô Linh Nhi nắm chặt góc áo của mình, ngẩng đầu nhìn phía trên lầu tháp không có động tĩnh gì, cuối cùng cắn răng nói:
- Trước tiên ổn định cục diện, chờ Tôn Ngộ Không đi xuống rồi nói.
- Nhưng... nhưng loại cục diện này, Yêu Hoàng cũng không thể cứu vãn được.
Ông lão kinh hoảng nói.
Tô Linh Nhi trực tiếp cất bước về phía trước, lớn tiếng quát:
- Toàn bộ yên tĩnh lại cho ta! Nếu đã lựa chọn lưu lại, vậy thì phải tin tưởng Yêu Hoàng, hắn nói có thể bảo vệ chúng ta, vậy nhất định có thể bảo vệ chúng ta!
Thanh âm hét lớn này, lúc này trấn áp tình cảnh, không ít dị tộc đang thất kinh dồn dập xoay đầu nhìn lại.
Tô Linh Nhi trầm giọng nói:
- Yêu Hoàng nói đến bao nhiêu, hắn liền giết bấy nhiêu, ta tin tưởng hắn!
"..."
Mọi người yên lặng một hồi.
Lúc trước bọn họ đúng là có chút tự tin, nhưng hiện tại ở trong tình hình này, ai cũng không thể nào tưởng tượng được, Yêu Hoàng chỉ là một Nguyên Anh kỳ tầng bốn, làm sao có thể nghịch chuyển càn khôn.
Chuyện này... là một tử cục không lối thoát rồi.
"Ầm ầm!" "Ầm ầm ầm!"
Mặt đất bắt đầu không nhịp điệu chấn động lên, ở dưới số lượng lớn yêu thú dẫm đạp, có vài tường thành cũ nát lần thứ hai đổ nát, rất nhiều kiến trúc cổ lão cũng đang chầm chậm sụp xuống.
Mảng lớn thú triều đã tiếp cận Yêu thành, đây là tử vong đang tới gần bọn họ.
"Hống!"
Có mấy chục con Yêu thú làm tiên phong, trước tiên áp sát Yêu thành, trực tiếp gầm thét vọt tới đại điện.
Những dị tộc ở ngoài đại điện kia, trong nháy mắt bị dọa đến mức ôm đầu tán loạn, liền sức lực phản kích đều không có, một mực bị đuổi đánh.
Càng buồn cười hơn chính là lại có một tên dị tộc Nguyên Anh kỳ tầng một bị một con yêu thú Kim Đan kỳ tầng ba đuổi theo vài vòng, ngay cả một cái pháp quyết cũng không dám quay đầu lại đánh, cuối cùng sống sờ sờ bị con yêu thú kia đạp ở dưới chân, một phát cắn bay đầu
Không phải bọn họ thật sự nhát gan, mà là gan đã bị doạ mất, từ lâu mất đi dũng khí, liền suy nghĩ đều không còn.
Ở dưới loại cục diện khốc liệt này, bên trong cung điện lại vô cùng bình tĩnh!
Bình tĩnh... Bình tĩnh trước lcú bạo phát!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất