Chương 177: Ra Đi, 300 Bài Thơ Đường!
- Uầy uầy! Thật là có tên không sợ chết tới khiêu chiến bản bức vương?
Từ Khuyết cũng nhíu nhíu mày, nghe giọng điệu này, tựa hồ là "lai giả bất thiện".
Ánh mắt quét tới, một tên thư sinh mặc áo lam đang mặt lộ hàn ý, còn một vị nam tử mặc áo vàng bên cạnh, nhưng sắc mặt lãnh đạm, phảng phất đưa thân ở ngoài, chìm đắm ở bên trong thế giới của chính mình.
Hiển nhiên, thư sinh mặc áo lam chính là Mạc công tử, mà một vị khác chính là người đứng đầu tứ đại tài tử, Triệu công tử.
Ánh mắt của Từ Khuyết ở trên người Triệu công tử dừng lại một hồi lâu, lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng, đây lại là một con hàng Trang Bức! Cái tên này bây giờ không nói lời nào, phỏng chừng tám phần mười là chính đang ấp ủ một cái bức thâm trầm.
Lúc này, Đường Liễu Phong tiến tới, lo lắng nhắc nhở:
- Lý huynh, ngươi phải cẩn thận, Mạc công tử một năm trước phá không được đề quan, bây giờ lại bị ngươi phá tan, khẳng định muốn tìm ngươi gây phiền phức.
Đúng như dự đoán, Đường Liễu Phong vừa mới nói xong, Mạc công tử ở cửa liền mở miệng:
- Tuy nói Lý Bạch phá đề quan, liền nói rõ hắn không giống người thường. Nhưng dưới cái nhìn của ta, vậy cũng chỉ tính là có chút khôn vặt thôi, chung quy không thể lên tới mặt bàn. Không ít đồng môn đều nói với ta, hắn vừa rồi ở bên ngoài, mượn dùng loại khôn vặt này trêu chọc mọi người, vì thế...
Nói đến đây, âm thanh của Mạc công tử đột nhiên tăng cao, khá là nghiêm nghị nói:
- Ta muốn hỏi vị Lý Bạch huynh này, ngươi có phải là quá phận quá đáng hay không? Ngươi nếu thật sự cảm thấy ngươi tài hoa hơn người, vậy tại hạ cũng muốn cùng ngươi lĩnh giáo thơ từ chi đạo một chút.
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ phòng khách đột nhiên vắng lặng.
Các thư sinh vào sau, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
- Quá tốt rồi, Mạc công tử là muốn lấy lại công đạo cho chúng ta.
- Vẫn là Mạc công tử đại nghĩa.
- Hơn nữa y nói không sai, khôn vặt chung quy không sánh bằng đại trí tuệ.
- Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có Mạc công tử kinh điển thơ từ, cùng với Triệu công tử thiên cổ tuyệt đối, mới có thể lưu danh bách thế.
Nhã phu nhân cũng cảm giác được trong mắt Mạc công tử này có mang theo phong mang khiêu khích, không khỏi nở nụ cười, thân thể không muốn người biết khẽ run lên.
Nàng vốn là chờ mong nhìn Từ Khuyết cùng hai tài tử đấu tài hoa, nhưng không nghĩ tới, cuộc tỷ thí này đến đột nhiên như thế, nhanh như vậy.
Nhưng mà, Từ Khuyết vẫn ngồi ở trên bồ đoàn như trước, tự mình ăn điểm tâm, còn bảo Đường Liễu Phong đừng khách khí, ăn tự nhiên đi.
Đường Liễu Phong cực kỳ dè dặt, cười khổ ngồi ở bên cạnh, không dám thở mạnh một cái.
Ánh mắt của mọi người cũng đều tụ tập đến, trong toàn bộ đại sảnh, cũng chỉ có hai người Từ Khuyết đang ngồi ăn đồ ăn, muốn không đưa tới chú ý cũng khó khăn.
Ánh mắt của Mạc công tử cũng quét tới, châm chọc cười nói:
- Lẽ nào ở đây không có một vị nào là Lý Bạch sao? Hay là sợ rồi?
Mọi người nhìn về phía Từ Khuyết, trên mặt cũng tràn ngập vẻ cười trên sự đau khổ của người khác cùng xem thường.
- Lý Bạch, ngươi còn ngồi ở đó làm bộ cái gì?
- Thực sự là không coi ai ra gì, lẽ nào có lí đó. Mạc công tử cùng ngươi đấu thơ, chính là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn ở đó giả câm vờ điếc.
- Còn không mau mau đứng dậy, nếu như sợ, cũng có thể nói ra, Mạc công tử sẽ không làm khó ngươi.
Rất nhiều thư sinh đều mở miệng trào phúng.
- Haizz!
Từ Khuyết nhàn nhạt quét bọn họ một chút, lắc đầu buông tiếng thở dài, đặt chén trà trong tay xuống, thâm trầm nói:
- Ta cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được, quả thật tĩnh mịch khó chịu nổi! Nhưng cũng không phải loại a miêu a cẩu nào đều có thể tùy tùy tiện tiện khiêu chiến, bằng không ta sẽ bận bịu đến chết.
A miêu a cẩu?
Mọi người ở đây nhất thời trợn to hai mắt, tỏ rõ vẻ ngơ ngác.
Mạc công tử chính là một trong tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện, Hỏa Hoàng tự mình thiết lập học phủ, mỗi một vị đều là tinh anh, Mạc công tử càng là tinh anh trong tinh anh, tương lai vào triều phong quan, tất nhiên thăng chức rất nhanh, ngồi ở vị trí cao.
Nhưng bây giờ, người liền tên đều là lần đầu tiên nghe thấy Lý Bạch này lại nói Mạc công tử là a miêu a cẩu? Quả thực ngông cuồng đến cực điểm.
Mạc công tử thấy vậy đột nhiên con ngươi phát lạnh, sắc mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Liền ngay cả Triệu công tử bên cạnh y mặt không hề cảm xúc, cao ngạo đến cực điểm, cũng khẽ nhíu lông mày, quét về phía Từ Khuyết.
Thông thường mà nói, thư sinh đều cao ngạo, ở bên dưới trường hợp như vậy, bị người khác khiêu khích như thế, dù cho là biết rõ phải thua không thể nghi ngờ, nhưng cũng phải nghênh chiến.
Thua một hồi chỉ là mất mặt nhất thời mà thôi, thế nhưng nếu là làm con rùa đen rút đầu không dám ứng chiến, vậy coi như là cả đời mất mặt.
Nhưng mà, Từ Khuyết nhưng không phải một bộ sợ sệt không dám ứng chiến, ngược lại là khóe miệng cười nhạt một tiếng tự xưng là cao thủ, nói ra mấy câu đem so sánh Mạc công tử của Minh Thánh thư viện với "A miêu a cẩu", giọng điệu tác phong này quả thật là ngông cuồng đến không biên giới.
Nhã phu nhân nghe thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới, vị Lý công tử này càng nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, người kiêng kỵ nhất chính là ngông cuồng, nhưng hắn lại nói đến bằng phẳng như vậy, phảng phất thật sự là tài hoa phi phàm, tài hoa hơn người vô địch khắp thiên hạ.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Lần này, Từ Khuyết trâu bò quá độ, trong đầu vang lên âm thanh thông báo của hệ thống, nhưng hắn vẫn thản nhiên tự đung dung không vội cầm lên một khối quả ngọt trên bàn, đưa vào trong miệng.
Mọi người đều nhìn hắn, trong lòng tức giận càng sâu, nhưng không ai dám tiến lên cùng hắn ganh đua cao thấp.
Dù sao biểu hiện của Từ Khuyết vừa nãy ở bên ngoài, dĩ nhiên lưu lại bóng tối trong lòng mọi người, chỉ lo nếu như làm không cẩn thận, mình lại bị xấu mặt.
- Ha ha, được lắm, hạng người không coi ai ra gì!
Lúc này, Mạc công tử cười lạnh một tiếng, cất bước đi vào trong sảnh, ngồi vào bồ đoàn đối diện Từ Khuyết, ánh mắt nhìn thẳng Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Đầy chiêu tổn, khiêm được lợi, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc! Lý Bạch, ngày hôm nay Mạc Vân ta vẫn đem câu nói này tặng cho ngươi, xem ngươi có thể được lợi từ bên trong.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều cảm kinh diễm.
- Hay cho một câu đầy chiêu tổn khiêm được lợi, Mạc công tử quả nhiên đại tài!
- Không sai, quân tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, đây mới là dáng vẻ mà chúng ta nên có!
- Lý Bạch này miệng đầy khoe khoang, khẳng định là hạng người giá áo túi cơm! Mạc công tử là lười cùng hắn tính toán, là quân tử khiêm tốn chân chính.
Mắt Nhã phu nhân cũng sáng lên, ánh mắt rơi vào trên người Mạc công tử, tràn ngập thưởng thức.
Từ Khuyết nghe xong không khỏi trừng mắt lên, CMN:
- Đầy chiêu tổn khiêm được lợi đều bị ngươi lấy ra dùng? Đây không phải buộc ta ra tuyệt chiêu sao?
Mình khen mình không có cái gì sức thuyết phục đúng không?
Đã như vậy, vậy cũng chớ trách bản bức vương ở trước mặt nhiều người như vậy hành hạ ngươi, dám ở trước mặt bản bức vương Trang Bức?
Được a!
Đến a!
Không phải chỉ là so ngâm thơ Trang Bức sao?
CMN tưởng hay à? Viết hai bài thơ rất đáng gờm sao?
Ha ha! Vậy thì cùng so tài một chút xem, ai mới là cái thế bức vương.
Hệ thống vĩ đại! Tuân theo cổ lão minh ước, lắng nghe lời ta cầu nguyện, đánh vỡ giới hạn thời không.
Ta lấy khế ước hô hoán, lấy huyết thống thỉnh cầu, lấy thân ta là khí, lấy linh hồn ta là cống hiến, lấy ngôn ngữ viễn cổ tinh linh, tụng niệm cổ lão thần chú, nghe lệnh của ta, vì ta mà chiến!
Đi ra đi, 300 bài thơ Đường!