Chương 180: 10 Bước 10 Bài Thơ
- Hítt!
Mọi người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Hiện trường làm thơ, đây chính là thứ mà Mạc công tử am hiểu nhất.
Có người lúc này kinh ngạc nói:
- Từng nghe Mạc công tử ở trước mặt Hỏa Hoàng 10 bước thành thơ, lẽ nào hôm nay chúng ta cũng có phúc phận này, có thể thưởng thức tuyệt kỹ của Mạc công tử?
Mọi người nhất thời lộ ra vẻ mặt chờ mong cùng vui mừng.
Rất nhiều người đều từ lâu ngưỡng mộ sự tích Mạc công tử ở trước mặt Hỏa Hoàng 10 bước thành thơ, hôm nay nghe được Mạc công tử lại muốn tới một lần 10 bước làm thơ, đây chính là thời khắc mang tính lịch sử.
Một khi thơ thành, cũng đủ khiến sử quan ghi chép vào trong sử sách.
Lại nói, Mạc công tử phong hoa tuyệt đại, là tồn tại thi vương vô song ở Hỏa Quốc, có thể tận mắt nhìn "10 bước thành thơ" sinh ra, đối với bọn họ mà nói cũng là vinh hạnh và hưởng thụ lớn lao.
Nhã phu nhân nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, tiệc rượu trước đây, đều là từng người lấy ra câu thơ của mình, đánh giá thưởng đọc lẫn nhau, bây giờ Mạc công tử này lại yêu cầu ra đề mục làm thơ, hiển nhiên là muốn đoạt lại danh tiếng vừa nãy.
Tuy rằng trong lòng Nhã phu nhân cảm thấy động tác này khó tránh khỏi có chút không công bằng đối với Từ Khuyết, thế nhưng trong lòng nàng cũng khá là chờ mong nhìn thấy phong thái 10 bước thành thơ của Mạc công tử.
- Bất luận Nhã phu nhân ra đề gì, tại đều có thể ở trong vòng 10 bước, hoàn thành bài thơ.
Mạc công tử đứng lên, dĩ nhiên chuẩn bị sắp xếp, ánh mắt thâm trầm, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn kỹ Nhã phu nhân.
Trong vòng 10 bước, hoàn thành bài thơ.
Nhã phu nhân nhất thời bị câu nói này làm cho trái tim thổn thức, tài hoa cùng tự tin như vậy, thật là làm người mê mẩn.
Phải biết, người đọc sách viết thơ làm từ là việc thử thách tài hoa cùng bản lĩnh. Nếu không có tài hoa vô song, ai dám mở miệng nói ra lời như thế, bên trong 10 bước viết ra một bài thơ?
Lúc này, Nhã phu nhân liền mở miệng nói:
- Được, nếu Mạc công tử tự tin như vậy, bổn cung liền ra một đề.
Nói xong, nàng ngẩng đầu quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào bầu trời ngoài phòng.
Lúc này sắc trời dần dần u ám, mây đen dày đặc, cỏ vẻ như trời sắp mưa.
Nhã phu nhân khẽ mỉm cười, nói ra:
- Hiện nay vừa mới vào xuân, chư vị xem bên ngoài mây đen dày đặc, có thể trận mưa xuân đầu năm sẽ xảy ra vào hôm nay, không bằng liền lấy mưa xuân làm đề, như thế nào?
Mưa xuân?
Mọi người vừa nghe thấy thế, nhất thời mắt sáng lên, đề này không khó lắm.
Nhưng, cho dù là đề tài không khó, cũng rất khó ở bên trong 10 bước làm ra một bài thơ.
Đối với hầu hết tất cả mọi người bọn họ mà nói, mỗi lần làm thơ, hầu như đều là ở nhà nghĩ nát óc, suy nghĩ kỹ cái mấy canh giờ mới có thể lấy ra một bài gần như ra dáng tác phẩm, muốn 10 bước thành thơ, trên căn bản là không thể.
Mà Từ Khuyết ở một bên vừa nghe là lấy "Mưa xuân" làm đề, nhất thời liền mừng rỡ không thôi.
Ha ha, mưa xuân nha? Bên trong 300 bài thơ Đường của ta, tùy tùy tiện tiện đều có thể lấy ra 10 bài, đồng thời, bài bài kinh điển, những câu đều là thiên cổ tuyệt cú!
Nhưng hầu như ở trong nháy mắt Nhã phu nhân mới nói xong đề mục, Mạc Vân này liền đột nhiên cất bước ra.
Bước thứ nhất, sắc mặt của mọi người đột nhiên kinh biến.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
- Y không cần nghĩ nữa sao?
Nhã phu nhân cũng thay đổi sắc mặt, đề vừa mới ra, Mạc công tử đã lập tức có thể làm thơ, tài hoa như vậy, không hổ là thi vương!
Mà trong mắt Mạc Vân tràn đầy hào quang tự tin, khóe miệng mang theo vòng cung làm người mê đường, ngửa đầu nhìn ra phía ngoài phòng, bước ra bước thứ hai, ngâm tụng nói: - Mưa xuân nhỏ như bụi.
Theo sát, bước thứ ba bước ra:
- Liễu vàng ở ngoài lâu thấp.
Tư duy của mọi người thậm chí đều vẫn chưa đuổi tới nhịp điệu của Mạc Vân, hắn liền lần nữa vừa ngâm thơ vừa bước ra bước thứ tư:
- Gió hẹn màn thêu đi.
Chỉ còn dư lại câu cuối cùng, tất cả mọi người đều căng thẳng đến nín thở, ánh mắt đều chăm chú nhìn vào dưới chân Mạc Vân, còn sót lại ba bước, y đến cùng có thể ở trong vòng ba bước, làm ra câu cuối cùng hay không?
Nhưng mà trên mặt Mạc Vân vẫn còn nụ cười dương dương tự đắc dĩ nhiên nói rõ tất cả, y hít sâu một hơi, cuối cùng lại đi liền ba bước, rất tự tin thì thầm:
- Thấu song sa lạnh tường.
Tổng cộng 10 bước, một bài thơ ngũ ngôn liền thành!
Đùng đùng đùng đùng...
Mọi người ở đây đều ồ lên.
Vang lên âm thanh mọi người vỗ tay cùng khen hay.
- Thơ hay! Thơ hay!
- Không hổ là thi vương, 10 bước thành thơ, mà còn là một bài thơ phi thường đặc sắc, tại hạ bội phục!
- Mưa xuân nhỏ như bụi, liễu hoàng ở ngoài lâu thấp, đây là đối ứng cảnh mưa bay gió lay ở ngoài Đại Minh Hồ.
- Không nghĩ tới Mạc công tử tài hoa hơn người như vậy, mưa còn chưa rơi xuống, đã tạo nên một cảnh mưa cho chúng ta, quả thực trông rất sống động.
Vô số thư sinh đều xuất phát từ nội tâm, vạn phần kính nể nói.
Đường Liễu Phong cũng thán phục liên tục:
- Danh tiếng của thi vương, quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ hôm nay thực sự là nhìn một lần cho thỏa rồi.
Thân thể Nhã phu nhân mềm mại run lên, trong mắt nổi lên thu ba, thở dài nói:
- Bài thơ này của Mạc công tử, thật là kinh điển tuyệt cú.
"Phốc!"
Thế nhưng, Từ Khuyết đang uống trà, lại đột nhiên phun nước trà trong miệng ra ngoài, tỏ rõ vẻ quái lạ.
Trời ơi, đây sao có thể tán dương là tuyệt cú? Ngươi đang trêu chọc ta à?
Nhưng mà, cử động phun trà này của hắn, lần nữa đưa tới ánh mắt của mọi người.
Mạc Vân đột nhiên xoay người trừng lại đây, trong mắt ánh lóe lên sáng lạnh, cười lạnh nói:
- Làm sao? Chẳng lẽ Lý huynh xem thường bài thơ này của tại hạ sao?
- Ặc, vẫn được vẫn được, cũng không thể nói là xem thường cái gì.
Từ Khuyết đưa tay lau đi nước trà bên mép, cười khan nói.
Nhưng lời vừa nói ra, lập tức liền để khóe miệng mọi người co rút lại.
Không thể nói là xem thường?
Ta xin, đại ca, khẩu khí này của ngươi cũng lớn quá rồi đó?
Chất lượng của bài thơ này, phóng tầm mắt toàn bộ Hoàng thành cũng tuyệt đối thuộc về tác phẩm thượng thừa. Hơn nữa này còn ở ngăn ngắn bên trong mười bước làm ra, ý nghĩ nhanh nhạy như vậy, tài hoa như vậy, ngươi lại đánh giá rằng không thể nói là xem thường?
Mạc Vân cũng không nhịn được, cười giận dữ nói:
- Đã như vậy, không biết Lý huynh có có bài thơ hay hơn hay không?
- Ta? Đương nhiên là có rồi, các ngươi nhất định phải nghe sao?
Từ Khuyết híp mắt, trong lòng cười thầm nói, ta vốn không muốn Trang Bức, đây chính là các ngươi buộc ta, có chút bức chính là khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị! Vậy coi như đừng trách ta chơi lớn.
Mọi người không nhìn nổi vẻ mặt thích ăn đòn này của hắn, trong lòng có loại phản cảm không tên.
Một tên học sinh hừ lạnh nói:
- Mạc công tử vừa nãy là mười bước thành thơ, ngươi coi như thật có thể làm bài thơ, cũng không thể sánh được với tài cao của Mạc công tử.
- Ha ha, ngươi nói mười bước thành thơ?
Từ Khuyết đột nhiên cười lạnh, lắc đầu nói:
- Ở trong mắt ta, loại thành thơ này hoàn toàn là phế vật.
- Ngươi... ngươi nói cái gì?
- Lẽ nào có lí đó, thực sự là lẽ nào có lí đó, dám nói xằng ngồn.
- Mười bước thành thơ chẳng lẽ còn không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể bảy bước thành thơ sao?
Mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, lúc này chân tâm vì Mạc Vân mà bất bình.
Mười bước thành thơ cũng đã vạn phần hiếm thấy, huống chi đây còn là bài thơ thượng thừa, ngươi lại dám nói là đồ bỏ đi?
"Ầm!"
Chén trà trong tay Từ Khuyết đột nhiên đập ầm ầm trên mặt bàn, sắc mặt ngưng lại, lạnh giọng cười nói:
- Bảy bước thành thơ? Rất đáng gờm sao? Phi thường xin lỗi, tại hạ không làm được mười bước làm một bài thơ, thế nhưng... Tại hạ sẽ mười bước làm mười bài thơ!