Chương 220: Người Nhìn Lén Ta Đi Tiểu, Chết!
- Hắn khẳng định là buồn tè, nếu không phải sẽ không ngừng tay.
- Đây còn phải nói sao, tên kia thủ đoạn nhiều như vậy, sao có thể dễ dàng dừng tay như vậy! Nói thật, hắn không đi tiểu lên trên người Hỏa Hoàng đã tốt lắm rồi.
Có người nói xong câu này, rất nhiều người đều im lặng.
Tại bọn họ xem ra, Từ Khuyết thật là có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Con hàng này căn bản xưa nay không dựa theo lẽ thường, căn bản từ vừa mới bắt đầu xuất hiện, liền hoàn toàn là một đóa kỳ hoa, hơn nữa là một đóa hoa kỳ lạ óng ánh đến ai cũng không có cách nào lơ là.
Chen ngang lúc xếp hàng, loại chuyện nhỏ này liền không đề cập tới, tự mình nói mình không tố chất, điều này khiến người ta làm sao đánh trả hắn?
Trận đầu thi đấu, liền một chiêu kiếm đem Kiếm Thần Chi Tử nhà người ta đánh bại, một chút mặt mũi cũng không cho, lần lượt liền đào thải tuyển thủ hạt giống trong lòng Hỏa Hoàng, điều này cũng là không giống ai.
Tiếp theo, chỉ vào Hỏa Hoàng bệ hạ nói phi tử của ngươi, con gái của ngươi đều bị ta làm thịt, em gái cũng không buông tha, để đỉnh đầu Hỏa Hoàng bệ hạ có một mảnh xanh đến tươi mát!
Sau đó càng là đại phát thần uy, dựa vào Hỏa Hoàng có chỗ kiêng dè không cách nào tự mình ra tay, liền không chút khách khí treo lên đánh một đám cấm vệ trong hoàng cung.
Chờ sau khi Hỏa Hoàng lấy ra Thần Uy đại pháo, càng làm người không còn gì để nói, hắn lại dùng Thần Uy đại pháo đến châm thuốc lá, hơn nữa Thần Uy đại pháo này do chính hắn chế tạo ra.
Rốt cục chờ lúc Hỏa Hoàng không nhịn được ra tay, con hàng này lại dùng các loại thủ đoạn cùng đòn sát thủ, một đòn tiếp theo một đòn, trực tiếp treo Hỏa Hoàng Anh Biến kỳ lên đánh. Như vậy tựa hồ chưa đã nghiền, còn vừa đánh vừa bịa cố sự chế nhạo tiểu đệ của Hỏa Hoàng nhỏ, đây thật sự là không giống ai nữa rồi.
Lúc Hỏa Hoàng lấy ra ngọc tỷ, ngươi trực tiếp đoạt mất, vung lên nện, đập nện còn chưa đủ, cuối cùng còn hát...
Không đúng, hiện nay xem đến, hắn tựa hồ còn không nghĩ tới việc đi tiểu ngay ở đây, đây là chuyện tốt.
Mọi người thấy Từ Khuyết hướng về trong Kim Loan Điện đi đến, đều thở phào nhẹ nhõm một cái.
Con hàng này cuối cùng cũng coi như dựa theo lẽ thường một lần, buồn tè không có tùy tiện giải quyết tại chỗ, còn biết tìm một chỗ trốn đi để tiểu, tuy chỗ kia là Kim Loan điện, nhưng cũng tốt hơn ở trên đầu Hỏa Hoàng bắn nước tiểu.
Nhưng mà, không phải Từ Khuyết không muốn đi tiểu trên đầu Hỏa Hoàng, thực sự là bởi vì không có thời gian, bằng không hắn thật sẽ làm chuyện này.
Hỏa Hoàng ngưng tụ Đế Hoàng khí gần như sắp đạt đến trăm phần trăm, lúc như thế này vẫn là mau mau tìm cơ hội rời đi, hơn nữa còn bức cách tràn đầy rời đi.
Vì thế, Từ Khuyết lấy ra một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, giấu ở trong lòng bàn tay, đồng thời hướng về Kim Loan điện đạp đi.
- Chuyện này... Nơi này không phải nơi ngươi giải quyết.
Viêm Dương công chúa thấy Từ Khuyết đi tới, lập tức cau mày lạnh lùng nói.
- Ít nói nhảm, lão tử thích đi tè ở nơi nào thì sẽ tè ở nơi đó, ngươi nói nhảm nữa, có tin ta tè trên đầu cha ngươi hay không? Địa đồ đâu? Mau đem tới!
Từ Khuyết thấy Viêm Dương công chúa này vẫn giống như trước đây không thức thời, lập tức trừng mắt đưa tay nói.
Tử Huyên ở một bên thấy sắc mặt của Viêm Dương công chúa không đúng, chỉ lo nàng làm Từ Khuyết tức giận, dẫn động sát cơ của Từ Khuyết, lập tức đem Hoàng Lăng địa đồ của Hỏa Nguyên Quốc đã sớm chuẩn bị kỹ, lén lút kín đáo đưa cho Từ Khuyết, cũng thấp giọng nói:
- Hoàng Lăng địa đồ của Thủy Nguyên Quốc, cần chờ ta trở lại lấy!
- Ah, không thành vấn đề, sớm như vậy cũng tốt! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị. Chúng ta đều là người trưởng thành, phải hiểu chuyện một chút, có biết hay không? Vậy... Vậy giờ các ngươi đi chơi đi, ta đi tiểu trước rồi nói.
Từ Khuyết nhận lấy địa đồ, cất bước bước vào bên trong Kim Loan điện.
Sắc mặt Tử Huyên lập tức đỏ lên, vội vàng xoay người, quay lưng vào đại điện.
Viêm Dương công chúa cũng biết không thể ngăn cản Từ Khuyết, hôm nay trong hoàng cung này, đã không ai có thể ngăn cản hắn, chỉ có đợi phụ hoàng đến.
Nhưng, phụ hoàng thật có thể làm được sao?
Ông ngưng tụ Đế Hoàng chi khí còn có thể thành công sao?
Viêm Dương công chúa không biết, nàng thật sự không biết.
Đầu của nàng quay cuồng, từ hôm nay lúc nhìn thấy Từ Khuyết đi tới, toàn bộ đầu nàng liền ong ong, triệt để mất đi chính mình.
Đối với Từ Khuyết, nàng căn bản không biết phải làm sao đối đãi với hắn, thế nhưng nàng biết, mình là công chúa Hỏa Nguyên Quốc, là công chúa.
Mà Huyễn Phi đứng ở một bên thì lại càng chột dạ, từ đầu tới đuôi cũng không dám nhìn thêm Từ Khuyết một chút nào, chỉ lo hắn tìm đến nàng tính sổ.
Nhưng Từ Khuyết lại từ đầu đến cuối đều không nhìn vị Huyễn Phi này một chút nào, bởi vì căn bản hắn cũng không vội giết các nàng, hắn bây giờ muốn làm, chỉ có một chuyện, một chuyện phi thường phi thường quan trọng, đó là... Trang bức xong liền chạy!
Chạy!
Đương nhiên phải chạy rồi!
Không chạy thì ở lại chỗ này làm cái gì?
Chờ Hỏa Hoàng sau khi thăng cấp tiến hóa xong treo mình lên đánh sao?
Đùa gì thế!
Nhưng muốn chạy cũng không thể nói rõ ta muốn chạy được!
Đó là chuyện mất mặt mũi cỡ nào!
Về phần Hỏa Hoàng?
- Khà khà, chờ ta đi nổ phần mộ tổ tông các ngươi, xem ngươi có còn long khí hộ thể hay không.
Trong lòng Từ Khuyết cười lạnh, bóng người cũng từ từ đi vào trong góc của Kim Loan điện, tránh khỏi tầm nhìn của mọi người.
Toàn trường nhất thời cũng yên tĩnh một mảnh.
Mỗi người đều nhìn nhau, thậm chí vài tên tướng quân Anh Biến kỳ kia, bao gồm vô số cấm vệ, đều có chút do dự.
Bọn họ đang chần chờ, bây giờ nên làm gì? Có nên lướt qua vạch đi cứu Hỏa Hoàng hay không?
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh cứu Hỏa Hoàng đi!
Lúc này, Huyễn Phi thấp giọng lo lắng nhắc nhở.
Sắc mặt của vài tên tướng quân lúc này ngưng lại, cắn răng, liền muốn cất bước đi đến.
Nhưng trong đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng quát mắng của Từ Khuyết:
- Người đi qua vạch, chết!
Bạch!
Mấy người lập tức cứng lại, bị dọa đến mức theo bản năng lui về sau một bước, lấy đó làm ranh giới/
Huyễn Phi cũng hơi kinh hãi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, con ngươi đảo một vòng, thấp giọng nói:
- Mấy vị tướng quân, các ngươi nhanh ẩn núp đi vào, thừa dịp hắn đang... đang phân thần, đây là thời cơ ra tay tốt nhất.
Khóe miệng của vài tên tướng quân nhất thời co rút lại, thừa dịp lúc người ta đi tiểu ra tay? Đây cũng quá đê tiện đi?
Tu sĩ ở đây cũng đều ngạc nhiên, thì ra Huyễn Phi lại là người như thế, thừa dịp người đi tiểu đi đánh lén, chuyện này quả thật là quá bỉ ổi, quả nhiên là độc nhất là lòng dạ người đàn bà, tâm địa rắn rết!
Nhưng mà, vài tên tướng quân Anh Biến kỳ này thật là có chút động lòng.
Nếu như có thể thừa cơ hội này bắt Từ Khuyết, chờ Hỏa Hoàng tỉnh lại, chuyện bọn họ vừa nãy không ra tay nhất định có thể bỏ qua. Nếu như có thể giết chết Từ Khuyết, thì càng là có công, thậm chí thăng quan tiến tước, được ban thưởng vô số thiên tài địa bảo!
- Nếu không... Chúng ta thử xem?
Mấy người sau khi do dự, không nhịn được chậm rãi áp sát Kim Loan điện, bọn họ hành động rất nhẹ ngàng, đi tới cũng chậm rãi từ từ.
Những Tướng quân Anh Biến kỳ này đều là người tinh ranh, một cái cơ hội đánh lén Từ Khuyết tốt như thế, cuối cùng cũng không thể buông tha.
Nhưng vào lúc này, một luồng sát ý bàng bạc đột nhiên từ bên trong cung điện kéo tới.
"Ầm!"
- Người nhìn lén ta đi tiểu, chết!
Cùng với một tiếng quát mắng, trong đại điện đột nhiên bay ra một đóa Phật Nộ Hỏa Liên hai màu xanh trắng, xuyên qua hư không, trong nháy mắt xuất hiện ở bên trong vài tên tướng quân.
Sau một khắc, ở bên trong vẻ mặt sợ hãi của mấy người, đóa Hỏa Liên này nở rộ.