Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 263: Cẩu Hoàng Đế, Đến Lúc Lĩnh Hộp Cơm Rồi

Chương 263: Cẩu Hoàng Đế, Đến Lúc Lĩnh Hộp Cơm Rồi
Mọi người nghe thấy lời nói này của Từ Khuyết, cũng nhất thời như bừng tỉnh đại mộng.
Những người này phần lớn đều là tu sĩ tu đạo, bất kỳ một lời nói ẩn chứa thiên địa lý lẽ, đều đủ để để đạo tâm của bọn họ tinh tiến thêm một bước, tăng cao tu vi, đột phá bình cảnh.
Một phen nói nhảm "Vẻ đẹp khuyết điểm " này của Từ Khuyết, mới nghe thật giống như không hề có đạo lý, rất buồn cười, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, liền sẽ cho người giống như "thể hồ quán đỉnh" vậy, trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại ý cảnh hoàn toàn khác.
- Vẻ đẹp khuyết điểm?
Nữ Đế nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, chợt rơi vào trầm tư.
Xác thực, Từ Khuyết nói lời nói này, nhìn như đơn giản, thế nhưng ẩn chứa một ít lý lẽ thiên địa, có ý vị phi thường sâu xa.
Đạo trời, tổn có thừa mà bù không đủ.
Đại đạo 50, thiên diễn 49, bỏ mất một trong số đó.
Những thứ này không phải đều là biểu hiện của "Vẻ đẹp khuyết điểm " trong thiên đạo sao?
Nhưng dù là như vậy, ngươi muốn biểu hiện ra nghệ thuật cảm cùng nội hàm của "Vẻ đẹp khuyết điểm", cũng không thể... cũng không thể phá huỷ Hỏa Thần của Hỏa Nguyên Quốc người ta như thế chứ.
Nhìn Từ Khuyết lúc này vẫn còn dào dạt đắc ý như trước, Nữ Đế chỉ có thể dở khóc dở cười lắc đầu nói: - Tiểu tử, bây giờ ngươi định làm gì?
- Nếu cái tác phẩm nghệ thuật này đã hoàn thành rồi. Như vậy kế tiếp... Đương nhiên là trang bức... À không đúng, đương nhiên là phải báo thù rồi.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cất bước, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Viêm Dương công chúa.
Tiếp đó, chỉ nghe "Xèo" một tiếng, hắn lần nữa lấy ra lợi kiếm, gác ở trên cái cổ trắng như tuyết của Viêm Dương công chúa, ánh mắt quét về phía Hỏa Hoàng trên tế thiên đài, lạnh lùng nói:
- Cẩu hoàng đế, bây giờ con gái ngươi ở trên tay ta. Ta không giựt tiền không cướp sắc, ngươi muốn nàng sống sót, liền lập tức đóng cấm chế, tự mình lăn xuống đây đi.
- Dừng tay, Từ Khuyết, ngươi đừng làm loạn.
Tử Huyên lập tức cuống lên, la lớn.
- Ta không làm xằng bậy, nếu ta muốn giết nàng, dễ như ăn cháo.
Từ Khuyết một lời hai ý nghĩa, chuyện độc dược, chỉ có hắn cùng hai người phụ nữ này rõ ràng.
Nhưng lời này ở người bên ngoài nghe tới, cũng không có ý xấu gì, lấy thực lực của Từ Khuyết, muốn giết một công chúa chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, khẳng định là dễ như ăn cháo.
Mà trên tế thiên đài, sắc mặt của Hỏa Hoàng trắng bệch, hai tay bên trong hỏa diễm long bào đang run rẩy.
Thân là đệ nhất Đế Hoàng, gã trước sau khó có thể tiếp thu, bản thân mình lại lưu lạc tới mức độ như ngày hôm nay.
Nhưng gã không hối hận, gã chỉ tự trách vận may của mình không tốt.
Hắn chỉ là ảo não bản thân mình lúc nên thiêu luôn thân thể của Từ Khuyết, không nên nghe con gái mình, để Từ Khuyết mồ yên mả đẹp.
Kết quả yên đúng là không có, ngược lại đưa tới đại họa như thế.
- Cẩu hoàng đế, làm sao? Liền mệnh của con gái mình đều không cứu sao?
Lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng.
Thời gian sử dụng máy xúc đã hết, hắn cũng không muốn lãng phí 500 điểm trang bức tiếp tục thuê.
Nhưng mà Hỏa Hoàng vẫn giữ yên lặng như cũ, ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, gã càng thờ ơ không động lòng, đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Viêm Dương công chúa cũng hơi run run, thân thể run rẩy.
Tuy bản thân nàng cũng không hy vọng phụ hoàng nàng vì cứu nàng mà chết, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, trái tim của nàng không nhịn được có chút phát lạnh, đau nhói.
Dù sao lòng người bình thường chính là mâu thuẫn như vậy.
Từ Khuyết hơi lắc đầu, thở dài, nhìn về phía mọi người ở đây nói:
- Các vị đạo hữu, các ngươi nhìn thấy đấy, cẩu hoàng đế này thực sự là làm cho người ta thất vọng, liền con gái của mình đều không cứu, hổ dữ còn không ăn thịt con, gã như thế có khác gì súc sinh đâu?
Mọi người ở đây đều im lặng, đây quả thật là làm người thất vọng, một vị Đế Hoàng, nhưng cả con gái mình cũng không yê, lại còn nói gì tới yêu người trong thiên hạ đây?
Đúng lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng:
- Kỳ thực, việc này cũng không trách y, dù sao y cũng sợ chết mà. Các ngươi đừng xem cẩu hoàng đế bây giờ còn giả vờ kiên cường đứng ở đó, kỳ thực gã rất sợ chết, ta biết nội tâm của gã đang phi thường muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng gã lại là hoàng đế, không thể dễ dàng quỳ xuống, rất là rối rắm.
Từ Khuyết giả vờ rất hiểu nỗi lòng của Hỏa Hoàng, để mọi người ở đây nhất thời sững sờ.
Có ý gì? Ngươi còn thay Hỏa Hoàng nói chuyện?
Đại ca, ngươi đang chơi cái gì thế?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, liền ngay cả ánh mắt lạnh như băng của Hỏa Hoàng cũng đột nhiên quét tới.
Từ Khuyết lại tiếp tục nói:
- Mọi người nên hiểu, hoàng đế là ngôi cửu ngũ, được xưng thiên tử, ngoài việc lạy trời quỳ đất lạy cha mẹ, chỉ có người khác quỳ trước mặt y, mặc dù là có một ít chuyện nhất định phải hạ mặt mũi, đều sẽ có thần tử thay y đi làm.
Vì thế, dù cho y bây giờ phi thường muốn quỳ xuống để van cầu ta tha cho y một cái mạng chó, nhưng không qua được cửa ải kia trong lòng y, bị vướng bởi thân phận hoàng đế không thể quỳ xuống, như vậy vấn đề liền đến...
Nói đến đây, Từ Khuyết dừng lại, ánh mắt nhìn quét tất cả mọi người ở đây.
Mọi người ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, trong lòng rất là ngạc nhiên.
Tình huống đây là như thế nào, lẽ nào ngươi còn muốn cho chúng ta tìm một biện pháp?
Nhưng việc này không dễ xử lí nha, ngươi trước sau gọi đánh gọi giết, nếu Hỏa Hoàng quỳ xuống, ngươi sẽ đồng ý buông tha y sao?
Không thể nào, như vậy không giống như là cách làm người của ngươi.
Trong mắt Nữ Đế cũng nổi lên sự tò mò, nhìn về phía Từ Khuyết, trong lòng cũng nghi hoặc tên tiểu tử này lại muốn chơi trò gian gì.
Lúc này, Từ Khuyết rốt cục tiếp tục mở miệng nói:
- Vậy nên làm cái gì bây giờ? Xác thực thật khó khăn nha, quỳ lại không thể quỳ, dù sao cũng là ngôi cửu ngũ nha, vì thế y vừa mới truyền âm cho ta, để ta giúp y hỏi một chút, các ngươi có ai có thể thế hắn... làm hoàng đế?
Phụt!
Nhất thời, tất cả mọi người ở đây suýt chút nữa phì cười.
Trời ơi, loanh quanh nửa ngày, ngươi chuẩn ra cái vấn đề này à.
Ai có thể thay y làm hoàng đế?
Không phải hẳn là giải quyết xong vấn đề không quỳ được sao?
Nữ Đế cũng không nhịn được yên lặng nở nụ cười, dở khóc dở cười.
- Thối lắm... Làm càn! Trẫm không nói như vậy!
Hỏa Hoàng suýt chút nữa tức điên, rốt cục không nhịn được giận dữ hét.
Lông mày của Từ Khuyết lúc này mới nhíu lại, quét về phía Hỏa Hoàng trên tế thiên đài, cười lạnh nói:
- Cẩu hoàng đế, không kích ngươi quả nhiên là không muốn mở miệng nói chuyện nha, kỳ thực ngươi cũng biết, coi như ngươi không đóng cấm chế lại, ta cũng có thể phá giải như thường, kết quả ngươi vẫn phải chết, chết sớm cùng chết muộn cũng không có gì khác biệt, đúng không?
"..."
Hỏa Hoàng lần nữa im lặng, tỏ vẻ âm trầm.
Từ Khuyết tiếp tục khuyên nhủ:
- Kỳ thực làm người, khẩn thiết nhất chính là vui vẻ, nếu ngươi cũng đã hài lòng, liền nhìn thoáng một chút đi.
- Đến đây đi, mau mở cấm chế ra, tự ngươi nhìn, vì một mình ngươi, để nhiều người ở đây cùng ngươi lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy? Thời gian của mọi người đều rất quý giá.
- Ngươi có thể sống đến bây giờ, đúng là đã kiếm lời. Giết ngươi mấy lần đều không thành công, loại người như ngươi, ở trong tiểu thuyết bình thường không sống quá ba chương, nhưng ngươi xem một chút ngươi đều đã sống qua bao nhiêu chương rồi, không chết nữa, độc giả sẽ mắng đó.
- Cho nên nói, ngươi cũng đã kiếm lời, bây giờ nên tới lĩnh hộp cơm, sau đó đoàn tụ với mười tám đời tổ tông của ngươi đi...
- Làm người không thể quá quật cường, như vậy đi, nếu không ngươi tự sát đi, cho ngươi chết có chút mặt mũi.
...
Mọi người đều thẹn thùng, hoàn toàn câm nín.
Đã thấy khuyên người không nên tự sát, nhưng cái tên này lại đang khuyên Hỏa Hoàng đi chết, hơn nữa còn nói thật hay như rất có đạo lý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất