Chương 274: Gọi Y Ra Đấu Với Ta
- Hítt!
Gần như cùng lúc đó, mọi người ở đây cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi, được lắm... thiếu niên lang khí độ bất phàm.
- Không được, thiếu hiệp này nhất định là thiên kiêu đến từ một cái đại tông phái nào đó.
- Không quá giống, các ngươi xem khí chất trên người hắn, rõ ràng là công tử gia của một đại gia tộc nào đó.
- Xác thực, khí chất bực này, vừa nhìn liền thấy không phải là người có gia thế nhỏ.
- Hào hoa phong nhã, tao nhã lịch sự, tuyệt đối cũng là một vị thiên kiêu.
- Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh.
Một nữ tử đứng bên ngoài, mở miệng hỏi.
Từ Khuyết phun ra một vòng khói, lạnh nhạt nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Takumi Fujiwara, xa thần Thu Danh Sơn, biệt hiệu lão tài xế, sở thích đi bão.
Takumi?
Lập tức, tất cả mọi người đều choáng váng.
Kim Nguyên Quốc tựa hồ chưa từng nghe tới cái họ này nha, lẽ nào là đại tộc lánh đời nào đó hoặc là đến từ quốc gia khác? Hơn nữa Tạc Thiên Bang... Tựa hồ cũng chưa từng nghe tới.
- Cái gì? Tạc Thiên Bang?
Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng kinh hô, đột nhiên từ phía sau đoàn người truyền đến.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tới, dĩ nhiên là một tên thiên kiêu Lang Kiếm Tông đang tỏ vẻ kinh sợ.
Nội tâm của tên thiên kiêu này thật sự bị dọa sợ, sau khi trở lại Kim Nguyên Quốc, bọn họ vẫn không có đem chuyện Diệp Trường Phong bị đánh bại truyền ra, thậm chí còn nỗ lực đi phong tỏa tin tức.
Dù sao danh tiếng của Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong ở Kim Nguyên Quốc có lực ảnh hưởng rất trọng đại, tuyệt đối không thể bị ở người ngoài biết được, một khi truyền đi, có thể kể cả Lang Kiếm Tông đều trở thành trò hề, hậu quả khó mà lường được.
Chuyện này cũng chỉ có bộ phận thiên kiêu của Lang Kiếm Tông bọn họ rõ ràng, tuy rằng y lúc đó không có ở đó, nhưng cái tên Tạc Thiên Bang này lại quá vang dội.
Bây giờ vừa nghe đến Tạc Thiên Bang, da đầu tên thiên kiêu này lập tê dại, không tự chủ được kinh hãi kêu thành tiếng.
Đối phương nếu là người của Tạc Thiên Bang, nói vậy tám phần mười là biết chuyện Diệp Trường Phong bị Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần đánh bại.
Loại bê bối này, nhất định phải khống chế lại, chí ít ở bên trong phạm vi Kim Nguyên Quốc, tuyệt đối không thể khuếch tán ra, nếu không, uy nghiêm của Lang Kiếm Tông ở toàn bộ Kim Nguyên Quốc đều sẽ mất sạch.
Không được!
Nhất định phải ngăn cản đối phương nói ra chuyện này!
Sau một khắc, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên thiên kiêu này đột nhiên xuyên qua đám người, trực tiếp chạy về phía Từ Khuyết.
- Đạo hữu, ra đây nói chuyện một chút đi.
Y trực tiếp giơ một tay khoác lên trên vai Từ Khuyết, mang theo giọng nói không thể nghi ngờ.
Lông mày Từ Khuyết hơi nhíu, đánh giá nam tử trước mắt này, trong lòng rất là không thích, cau mày nói:
- Ngươi là ai vậy? Ta không mua bảo hiểm, không cho vay, không thiếu tiền, không sai... người bên ngoài tiêu phí 15 vạn chính là ta. Ta cũng không quen biết ngươi, muốn mượn bụng sinh con, xin mời phái một thiếu phụ xinh đẹp phong vận dư âm 30 tuổi lại đây, cảm ơn.
Nam tử hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: - Đạo hữu. Ngươi đang nói bậy nói bạ cái gì thế? Làm phiền đi theo ta một chuyến, ta có việc thương lượng với ngươi.
- Ta không có chuyện gì thương lượng với ngươi, còn nữa, dời cái móng của ngươi ra, ngươi biết y phục này của ta đắt lắm không? Ngươi cái gì cũng không biết liền động lên bả vai ta, có tin ta đập ngươi hay không?
Từ Khuyết lúc này mắng to.
Mọi người ở đây lập tức lờ mờ ngơ ngác.
Ngọa tào, thiếu niên này trước sau khác biệt cũng quá lớn rồi.
Vốn đang cho rằng đây là một vị công tử gia phong độ nhẹ nhàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói nửa ngày lại là một người thô tục.
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
- Thiếu niên này cũng thật là vô tri, Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân tìm hắn nói chuyện, hắn lại dám nói năng lỗ mãng.
- Chắc là sẽ bị giáo huấn, Trương Lập Vân thân là một trong những thiên kiêu của Lang Kiếm Tông, chỉ đứng sau đám người Diệp Trường Phong, có người nói tính khí y cũng không phải là tốt lắm.
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Trương Lập Vân thường ngày cũng rất cao ngạo, ngày hôm nay làm sao chủ động tìm một tiểu tử nói chuyện?
- Phỏng chừng là coi trọng thần câu của hắn rồi.
- Lại loại thần câu chói mắt này đi ra, xác thực quá chất, rất khó làm người khác không chú ý.
- Thiếu niên này tuy rằng ẩn giấu tu vị, không nhìn ra tu vi thật sự, nhưng bình thường cũng chỉ có thể doạ dẫm người bình thường, gặp phải loại thiên kiêu tài năng xuất chúng như Trương Lập Vân, khẳng định là vô dụng.
Mọi người đều lắc đầu, cảm thấy đồng tình thay Từ Khuyết.
Nhưng mà, ra ngoài dự liệu của đoàn người chính là, Trương Lập Vân cũng không ra tay, trái lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói với Từ Khuyết:
- Đạo hữu, cho Lang Kiếm Tông ta chút mặt mũi, theo ta đến đây, việc này phi thường phi thường quan trọng.
Vì danh tiếng của Lang Kiếm Tông, Trương Lập Vân có thể nói là tàn nhẫn nuốt xuống một hơi.
Nhưng mà, y vừa mới mang ra tên tuổi của Lang Kiếm Tông, hai mắt của Từ Khuyết lại lập tức tỏa sáng.
- Lang Kiếm Tông? Ta kháo, thì ra ngươi là người của Lang Kiếm Tông. Xem như đã tìm được các ngươi... tên kia cái gì, cái gì Kiếm Thần Chi Tử của các ngươi đâu, gọi y ra, nghe nói y...
- Đạo hữu!
Từ Khuyết nói còn chưa dứt lời, lập tức bị Trương Lập Vân cắt ngang.
Trương Lập Vân đúng là bị dọa sợ, chỉ lo Từ Khuyết trực tiếp nói ra chuyện này.
Rất khó tưởng tượng, nếu như bây giờ việc này bị truyền đi, không chỉ sẽ ảnh hưởng tới lần Kiếm Trủng thí luyện này, thậm chí không hơn mười ngày, khắp nơi Kim Nguyên Quốc đều sẽ truyền lưu chuyện bê bối này.
- Đạo hữu, tại hạ nhất định sẽ cho ngươi thù lao thoả mãn, thế nhưng xin mời ra đây nói chuyện trước, được không?
Trương Lập Vân làm bộ cảm thấy hứng thú với thần câu của Từ Khuyết, miễn cưỡng giả vờ trấn định nói.
- Thù lao thoả mãn? Thật hay giả thế? Ta hoặc là không mở miệng, vừa mở miệng là giá cao lắm đó.
Từ Khuyết cũng nhìn ra ý đồ của Lang Kiếm Tông này, khóe miệng không khỏi giương lên, cười híp mắt nói.
Thế nhưng, trong lòng của hắn lại đang ấp ủ một cái trang bức càng to lớn hơn.
Tiền?
Giá cao?
Những thứ này cùng trang bức so, có khả năng so sánh sao?
Tất cả mọi thứ không lấy trang bức làm mục đích giao dịch, đều là đang đùa lưu manh.
Địa vị của Lang Kiếm Tông này ở Kim Nguyên Quốc hình như cũng không thấp chút nào.
Danh tiếng của Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong kia ở Kim Nguyên Quốc cũng giống như thế.
Đây không phải là được rồi sao?
Muốn giẫm liền giẫm lên mặt thiên tài.
Muốn trang bức liền làm một cái trang bức to lớn nhất.
Trang chính mình bức, để cho người khác không bức để có thể trang.
Đây vẫn luôn là tín điều của Từ Khuyết.
...
Mà Trương Lập Vân kia nhìn thấy Từ Khuyết lại dễ dàng liền thỏa hiệp như vậy, cũng hơi kinh ngạc một thoáng, y còn tưởng rằng tính khí người của Tạc Thiên Bang đều rất quái lạ, rất khó nói hay thương lượng.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Takumi Fujiwara này tựa hồ khá là hiền lành, ngoại trừ thích nói lời thô tục cùng nói bậy nói bạ, tính khí tựa hồ cũng rất khá.
Trương Lập Vân hơi thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, chỉ cần Từ Khuyết đáp ứng không đề cập tới chuyện Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong bị Diệp Lương Thần một chiêu kiếm đánh bại, y tin tưởng lấy nội tình của Lang Kiếm Tông, tự nhiên cho nổi thù lao tương ứng.
Lúc này, y gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, đạo hữu cứ việc ra giá, chỉ cần trong phạm vi Lang Kiếm Tông ta đủ khả năng, tất nhiên thỏa mãn đạo hữu.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp:
- Kỳ thực yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, không cần tiền, thế nhưng trước tiên gọi Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong của các ngươi ra đi, ta muốn đấu với y một trận.