Chương 286: Học Bỉ Ổi Của Ta?
Từ Khuyết hét lên một câu khiến sắc mặt mấy chục thiên tài tinh anh kia nhất thời trắng bệch, vô cùng kinh hoảng, không có người nào dám mở miệng.
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 160 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 190 điểm trang bức!
...
Nghe được tiếng nhắc nhở quen thuộc bên tai, trong lòng Từ Khuyết không khỏi vui thầm.
Được rồi! Ngày hôm nay bản bức vương đành mượn danh Kiếm Linh trong truyền thuyết một hồi. Ha ha! Không phải là ta cố ý muốn làm, là các ngươi... Tự mình lầm tưởng.
Những tên thiên tài tinh anh khác đều đứng im tại chỗ không biết phải làm sao, thế nhưng hai mắt Lâm Quan của Linh Bảo Các lại sáng lên, đột nhiên lấy ra một lợi kiếm ánh vàng óng ánh từ trong nhẫn trữ vật.
Một lợi kiếm cấp bậc lục tinh, vô cùng cổ xưa, xem ra thời gian tồn tại đã khá lâu, nhưng vẫn sắc bén.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Qg kính nâng lợi kiếm cấp bậc lục tinh đưa đến trước mặt Từ Khuyết, tỏ vẻ oan khuất nói:
- Kiếm Linh đại nhân, ta tên là Lâm Quan, hôm nay đi nhầm vào Kiếm Trủng lấy được kiếm này, vốn định đưa trả về chỗ cũ, nhưng những người này vì lấy lòng một người là Kiếm Thần Chi Tử nên muốn ta giao thanh kiếm này ra, do bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mang theo kiếm chạy trốn, vì thế mới quấy nhiễu đến Kiếm Linh đại nhân, kính xin Kiếm Linh đại nhân bớt giận.
CMN, vô sỉ!
Tên này cũng biết trang bức à.
Không chỉ có Từ Khuyết, trong lòng đám tinh anh ở đây đều chửi ầm lên một tiếng.
Lâm ó thể nói hành vi đoạt kiếm đến mức thoát tục như thế, thật sự không có ai sánh bằng.
- Thiếu niên này có tiền đồ đấy. Tuổi còn trẻ mà có thể vô sỉ đến mức độ này, thêm một chút thời gian nữa sợ rằng bản lĩnh làm màu không biết xấu hổ cũng đủ để sánh vai với bản bức vương...
Từ Khuyết nín cười, trên mặt vẫn làm bộ nghiêm túc mà thần bí, nhàn nhạt hỏi:
- Ồ? Việc này thật chứ?
- Kiếm Linh đại nhân, ngài không thể tin y được, người này nham hiểm giả dối, rõ ràng là y muốn cướp đi thanh bảo kiếm này, chúng ta vì ngăn cản hắn nên mới truy đuổi đến đây, không cẩn thận quấy nhiễu Kiếm Linh đại nhân ngài.
- Đúng thế, xin Kiếm Linh đại nhân xét rõ sự việc.
- Không thể dễ dàng tin lời tiểu nhân nói như vậy! Kiếm Linh đại nhân!
...
Mười mấy tên thiên tài tinh anh thi nhau kêu oan, nếu như Kiếm Linh thật sự tin tưởng Lâm Quan kia, vậy chẳng phải là đám người bọn họ muốn giết người đoạt kiếm để nịnh nọt người khác sao?
Lúc này bọn họ đã tin, quang ảnh trước mắt này chính là Kiếm Linh, nếu không thì không thể có kiếm ýh như vậy, bởi vì đây là Kiếm Trủng, giới hạn tu vi Nguyên Anh kỳ trở xuống mới có thể tiến vào.
Nhưng có thể tu luyện kiếm ý tới cảnh giới hóa hình, thì chỉ có người đạt tu vi Luyện Hư kỳ trở lên mới có thể làm được.
Vì thế dưới cái nhìn của bọn họ, quang ảnh khí thế phi phàm trước mắt này, nhất định là Kiếm Linh trong truyền thuyết, tuyệt đối không thể trêu chọc.
Ở trong Kiếm Trủng đắc tội với Kiếm Linh?
Có muốn sống nữa hay không?
Bởi vậy, những tiên tài tinh anh này đều mở miệng kêu oan, mong Từ Khuyết không nên tin lời gièm pha của Lâm Quan.
Lâm Quan không nói lại nhiều người như vậy, nhất thời gấp gáp, hô lớn:
- Kiếm Linh đại nhân, xin ngài thu hồi lại kiếm này, chớ để đám người kia cư
Những người khác cũng hô to:
- Kiếm Linh đại nhân, đừng tin y, rõ ràng là thấy sự việc bại lộ mới giao ra bảo kiếm.
- Không sai, cũng may ngài xuất hiện đúng lúc, bằng không bảo kiếm như vậy sẽ bị y mang đi rồi.
- Kiếm Linh đại nhân uy vũ! Nhất định không thể tin lời gièm pha a!
...
Bên trong quang ảnh, Từ Khuyết nghe lời của đám người kia, khóe miệng không khỏi giật giật.
Mẹ nó, hay cho một đám vô sỉ!
Cái gì mà thiên tài tinh anh của các môn phái.
Hóa ra đều là một duộc giống nhau.
Lúc này, hắn lớn tiếng quát to:
- Ồn ào!
Bạch!
Đám người lập tức câm miêng, không gian khôi lại vẻ yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh hoảng, nhanh chóng cúi người nói:
- Kiếm Linh đại nhân bớt giận.
Từ Khuyết trên không trung nhẹ nhàng bay qua bay lại, tựa như đang xem kỹ đám người kia, sau đó mới nhàn nhạt nói ra:
- Chỉ là một pháp khí lục tinh, ở trong mắt bản Kiếm Linh, chỉ là một cái gân gà mà thôi, nhưng các ngươi vì tranh giành một cái gân gà mà dám đánh thức bản Kiếm Linh, đây mới là tội lớn.
Híttt!
Tất cả mọi người lần thứ hai hít vào một ngụm khí lạnh.
Pháp khí cấp bậc lục tinh chỉ là rác rưởi?
Cũng khó trách, với thân phận của Kiếm Linh đại nhân, sợ rằng cửu tinh pháp khí cũng không lọt vào mắt hắn được.
Hơn nữa, ở trong Kiếm Trủng này thì Kiếm Linh chính là chủ nhân, tất cả pháp khí phi kiếm ở nơi này không phải đều là của Kiếm Linh đại nhân sao?
...
Từ Khuyết nói một câu đã khiến đám người kiềm chế lại, sau đó hắn lại nhàn nhạt mở miệng: - Nhưng, các ngươi có thể đi vào Kiếm Trủng, chứng minh các ngươi đều là kẻ có tư chất hơn người, nể tình các ngươi đối với kiếm quyết có chấp niệm lớn như thế, bản Kiếm Linh có thể tha chết cho các ngươi.
...
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả đám tinh anh đều thở phào một hơi, sau đó cùng kêu nhau lên nói:
- Đa tạ Kiếm Linh đại nhân.
Chỉ cần Kiếm Linh không phát hỏa không trách tội bọn họ, bọn họ không cần lo lắng, nếu Kiếm Linh tức giận, thì với sức mạnh to lớn của Kiếm Linh, tất cả bọn họ có gộp lại sợ rằng cũng không đỡ được một chiêu.
Từ Khuyết thoả mãn gật gù, lại giả vờ thâm trầm nói:
- Các ngươi tư chất đều rất tốt, sau này cần chuyên tâm tu luyện kiếm đạo, nhất định sẽ có ngày thành công.
Mọi người vừa nghe thấy, trong lòng vô cùng mừng rỡ
Khửa khửa, Kiếm Linh đại nhân lại khen chúng ta có tư chất không tệ.
Quả nhiên, chúng ta đều là thiên tài, kiếm tu xuất sắc trong hàng trăm người!
- Kiếm Linh đại nhân, ta sống cả đời vì kiếm, không biết ngài có thể truyền thừa cho ta vô thượng kiếm ý hay không? Ta thật sự muốn cùng ngài học kiếm, xin thu ta làm đồ đệ đi.
Lúc này, Lâm Quan Linh Bảo Các nhanh trí nói, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống đất, hô lớn.
Những người còn lại ở đây vừa nghe thấy lời này, nhất thời trợn mắt lên.
Sau đó, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quỳ xuống, hô lớn:
- Kiếm Linh đại nhân, chúng ta cũng muốn cùng ngài học kiếm, ngày hãy thu chúng ta làm đồ đệ đi.
...
Theo ta học vô sỉ?
Chỉ bằng các ngươi cũng muốn học? Nghĩ hay lắm... Phi, không đúng rồi, mẹ, các ngươi mới vô sỉ, cả nhà các ngươi đều vô sỉ.
Lông mày Từ Khuyết nhất thời nhíu lại, khóe miệng co giật.
Nhưng hắn vẫn chưa phát tác, vẫn duy trì vẻ lãnh đạm như trước, duy trì tư thái cao cao tại thượng, nhìn đám người kia.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tư chất các ngươi đều không tệ, quả thật để bản Kiếm Linh có ý thu đồ đệ!
Mọi người vừa nghe thấy, lần thứ hai mừng rỡ, vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
Kiếm Linh là ai, đó là tồn tại từ thượng cổ đến nay đấy!
Nếu như có thể được một chút truyền thừa từ hắn, không dám nói sẽ vô địch thiên hạ, nhưng vượt qua Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong vẫn dễ như ăn cháo.
Thế nên tất cả mọi người đều hận không thể quỳ trên mặt đất hô to "Tuyển ta tuyển ta tuyển ta", nhưng lại chỉ lo hô lớn sẽ chọc Kiếm Linh không thích, nên không dám mở miệng lung tung.
Từ Khuyết lại tiếp tục nói ra:
- Bản Kiếm Linh tính toán một chốc, ở kiếp này... Chỉ có hai người cùng ta hữu duyên!
Hai người?
Sẽ là ai chứ?
Mọi người trợn mắt lên, trong lòng vô cùng chờ mong, cảm giác mình có hi vọng rất lớn.
- Các ngươi có từng gặp một thiếu niên tên Takumi Fujiwara chưa?
Từ Khuyết híp lại mắt, bình chân như vại hỏi.
Mọi người nhất thời quay sang nhìn nhau, Takumi Fujiwara? Ai vậy?