Chương 289: Thăng Cấp Bức Vương
Vài vị nữ tinh anh mang theo Từ Khuyết, xông từ trong đám người ra ngoài.
Đám thiên tài tinh anh còn lại thấy thế, nhất thời không vui, ctrích nói:
- Các ngươi làm như vậy là không được, như thế sẽ vấy bẩn tâm linh thuần khiết của Takumi sư huynh.
- Đúng rồi, Takumi sư huynh là một người thiện lương, các ngươi không được dùng nữ sắc để mê hoặc hắn!
- Lẽ nào có lí, nếu để Kiếm Linh đại nhân biết được, nhiên định sẽ trách phạt các ngươi.
- Còn không mau thả Takumi sư huynh ra, hắn là một người thật thà.
...
Đám người tranh nhau nói khiến Từ Khuyết cảm thấy hết sức vui mừng, trong lòng cảm khái vạn phần.
Xem ra thế gian này vẫn có người hiểu ta.
Cuối cùng cũng có người không bị dáng vẻ mê người của ta lừa dối.
Cuối cũng cũng có người nhìn thấu ngoại trừ dáng vẻ tài tuấn bên ngoài của ta, còn có một tâm linh khiết, là một thiếu niên thiên chân vô tà, thành thật hàm hậu.
Cuối cùng cũng gặp được tri âm rồi.
Từ Khuyết vô cùng thỏa mãn, dựa vào trong ngực một nữ đệ tử thiên tài tinh anh, nhất thời dán càng chặt hơn.
Những thiên tài nữ đệ tử kia đối mặt với chỉ trích của mọi người, cũng không hề sợ hãi mà lại biểu hiện bậc cân quắc không thua đấng mày râu, trầm giọng phản bác:
- Chúng ta dùng nữ sắc mê hoặc Takumi sư huynh lúc nào?
- Những người các ngươi quá thô tục, tư tưởng quá mức bẩn thỉu rồi.
- Chúng ta chỉ muốn bảo vệ Takumi sư huynh, để tránh bị các ngươi doạ mà thôi.
- Đúng rồi, không tin thì các ngươi hỏi Takumi sư huynh, chúng ta có từng mê hoặc hắn hay không?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Từ Khuyết.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng khoát tay áo một cái, đầu vẫn tựa vào ngực thiên tài đệ tử kia, nói:
- Mọi người không nên kích động, ta không có chuyện gì, các ngươi không cần để ý đến ta, nhưng có thể nói cho ta có chuyện gì xảy ra hay không, tại sao mọi người đều muốn tìm ta?
Hắn nháy con mắt "Vô tội", khiến mọi người đều cảm thấy hắn càng thêm thiên chân vô tà.
- Takumi sư huynh, là Kiếm Linh đại nhân phái chúng ta đến tìm ngươi, ngươi nhanh đi theo ta đi.
Nữ đệ tử thiên tài đang ôm lấy Từ Khuyết vội vàng nói.
Một nữ đệ tử thiên tài khác không chịu, lôi kéo cánh tay Từ Khuyết nói:
- Không đúng, Kiếm Linh đại nhân chỉ phái một mình ta đến đây, sư huynh, nhanh theo ta đi tìm sư tôn.
- CMN, các ngươi quá xằng bậy, Kiếm Linh đại nhân rõ ràng sai ta mà.
- Phi, ngươi là đồ vô sỉ, ta mới là người được Kiếm Linh đại nhân sai, ta mới là sư đệ của Takumi sư huynh.
Mọi người tranh giành nhau, không ai nhường ai, dù cho trên đầu môi cũng không để đối phương chiếm tiện nghi.
Hiện trường lại một lần nữa đại loạn, đám người điên cuống xô đẩy, khiến Từ Khuyết rơi vào một mảnh ôn nhu, đúng là vô cùng thích ý, vô cùng thư thái'
Thời đại nam nhiều nữ ít này, có tiện nghi mà không chiếm khẳng định là không bằng cầm thú.
Từ Khuyết yên tâm thoải mái hưởng thụ trạng thái này.
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 200 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ trang cái vô sỉ bức, đặc biệt khen thưởng 500 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ tập hợp đủ 'Trang bức xong liền chạy', Trang bức một lần tốt nhất', 'Trang bức với quy mô lớn nhất', 'Trang bức rất lưu loát', 'Trang bức bị sét đánh', 'Trang bức một lần siêu cấp lưu loát', 'Lần trang bức thiện lương nhất', 'Lần trang bức vô sỉ nhất' tám thành tựu, thu được danh hiệu 'Bức vương', giá cả vật phẩm trong cửa hàng giảm mãi mãi 7 phần, cũng bán thêm sản phẩm mới!
Ding, chúc mừng kí chủ thu được danh hiệu 'Bức vương', khen thưởng một gói quà lớn!
Lúc này, tiếng thông báo của hệ thống vang lên không ngừng trong đầu Từ Khuyết!
Từ Khuyết nghe thông báo đến mức há hốc mồm.
- Lần trang bức sỉ nhất? CMN!
Vô sỉ nhiều lần như vậy... Phi không đúng, thuần khiết lâu như vậy, không nghĩ tới lại khó giữ được khí tiết tuổi già, lần này lại được hệ thống ngầm thừa nhận là một lần trang bức vô sỉ.
Đây tuyệt đối là vu hại, là phỉ báng!
Từ Khuyết cảm thấy "Phẫn nộ", rất là oan khuất.
Nhưng danh hiệu của hắn trực tiếp từ "Bức bá" thăng thành "Bức vương", hơn nữa còn khen thưởng một gói quà lớn, chuyện này khiến trong lòng Từ Khuyết không nhịn được vui mừng kích động.
Gói quà lớn, bình thường có cái chữ lớn thì kthưởng đều sẽ không đơn giản.
Chỉ là, ngay khi hắn đầy chờ mong, chuẩn bị mở gói quà, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc khó tin.
- Hả? Takumi Fujiwara, ngươi đang làm gì?
Hai bóng người xuất hiện bên ngoài đoàn người, chính là hai tên thiên tài tinh anh vừa vào sau kia.
Sau khi đi vào dung nham động, bọn họ bị tiếng cãi vã ở nơi này hấp dẫn, nhanh chóng chạy tới.
Kết quả hai người lại nhìn thấy Từ Khuyết với vẻ mặt vô tội, dựa trong ngực một nữ đệ tử thiên tài, lông mày hai người không khỏi cau lại.
Hiển nhiên, bọn họ cho rằng hành vi này là đáng xấu hổ.
Lúc này một trong hai người cười lạnh, lắc đầu nói:
- Vốn cho rằng chỉ là một gia hỏa vô sỉ, bây giờ nhìn lại, hóa ra còn là một kẻ háo sắc.
Thiếu niên thiên tài hai tay cầm hai thanh cổ kiếm lại vô cùng lãnh đạm, trầm mặc không nói, đối loại hành vi này củaừ Khuyết cũng cảm thấy rất vô sỉ.
Từ Khuyết nhìn thấy thế, nhất thời liền không vui.
Mẹ nó, thiệt thòi ta còn trả lại cổ kiếm cho các ngươi, các ngươi không chỉ không cảm ơn, còn đố kị ta?
Ta là dựa vào sự anh tuấn của ta để được thế này, các ngươi dựa vào cái gì mà đố kị?
Hơn nữa cũng không phải ta chủ động dựa vào ngực của các nàng, không thấy là các nàng đang kéo lấy ta sao?
Nói ra có lẽ các ngươi cũng không dám tin, là ngực của các nàng động thủ trước được không?
...
Lúc này, Từ Khuyết lại giơ cánh tay lên, chỉ vào hai tên tinh anh kia, lớn tiếng nói:
- Các ngươi... Các ngươi đừng tới đây, ở bên ngoài đoạt nhẫn trữ vật của ta, hiện tại các ngươi vẫn không buông tha ta sao?
Tiếng nói không lớn, nhưng truyền rõ ràng vào trong tai mọi người!
"Bá" một thoáng!
Trong khoảnh khắc, toàn trường đột nhiên yên tĩnh đến mức đáng sợ, ánh mắt của mọi người, đều quét về phía hai người kia.
Thiếu niên cầm hai thanh cổ kiếm trong tay, vẻ mặt lãnh đạm, cũng không ý tới.
Tên còn lại đến từ một gia tộc lớn nào đó, xemư là quen với mọi người ở đây nên cũng không hoảng sợ chút nào.
Hắn vẫn liên tục cười lạnh, lạnh nhạt nói:
- Takumi Fujiwara, bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin lời của ngươi sao? Hơn nữa cho dù ta thật sự đoạt đồ vật của ngươi, bọn họ cũng không thể ra tay với ta, bọn họ đều là... Ai nha! À, à, các ngươi đánh ta làm gì?
Dưới sự mê hoặc của thân phận đệ tử thân truyền của Kiếm Linh, không người nào có thể nhịn được, không có ai quan tâm đến lợi ích gia tộc hay lợi ích tông phái nữa.
Một đám người cùng nhau tiến lên, đè tên thiếu niên tinh anh kia xuống đất, trực tiếp loạn đánh một trận.
- Ác tặc lớn mật, dám cướp đồ của Takumi sư huynh!
- Thực sự là chán sống, vật của Takumi sư huynh mà ngươi có tư cách cướp sao?
- Người như thế này bị đánh chết cũng đáng đời, Takumi sư huynh làm người thiên chân vô tà, thành thật hàm hậu như vậy, các ngươi cũng dám cướp hắn!
- Tiên sư nó, ăn ta một cước đoạn tử tuyệt tôn của ta đi!
- Xem chiêu, hầu tử thâu đào!
- Quá, thử xem chiêu thần tiên hái nho này!
...
Á... Á... Á...
Trong nháy mắt, bên trong Kiếm Trủng vang lên tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Hai tên tinh anh hoàn toàn bị mọi người vây công, quần ẩu rất khốc liệt, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Mà trong đầu Từ Khuyết, lại vang vọng tiếng hệ thống thông báo khen thưởng.
Một chuyến này, hắn thu hoạch sắp được hai ngàn điểm trang bức, sắp kiếm đủ 5000 điểm trang bức lúc trước dùng để đổi Tịnh Hóa Chi Thủy rồi.
Thừa dịp lần đại loạn này, Từ Khuyết lặng yên không tiếng động thi triển thân pháp, yên lặng cách xa đoàn người.
Hắn muốn xem trong gói quà lớn vừa được thưởng kia có cái gì, thuận tiện cũng chuyển đến nơi khác, tiếp tđại nghiệp trang bức của hắn.
Dù sao...
Đường dài dài đằng đẵng, chỉ có trang bức làm bạn.
Đây là một con đường vĩnh viễn không có điểm dừng!