Chương 30: Đều Phải Chết
- Hô... Người này, quả thật quá đáng sợ!
Thấy Từ Khuyết rời đi, vài tên đệ tử Thiên Võ Tông rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lớn.
- Nhìn hắn, hình như là muốn đi tìm Âm Quỷ Môn gây phiền phức.
- Không thể nào, Âm Quỷ Môn có nhiều người như vậy, ngay cả môn chủ đều là cường giả Nguyên Anh kỳ, hắn một thân một mình đi vào, chẳng phải là tự tìm đường chết ư?
- Ài, người của Âm Quỷ Môn thực sự là tâm ngoan thủ lạt!
"..."
Đường Tuyết Như nhìn theo bóng Từ Khuyết đi xa, cắn cắn môi dưới, nói:
- Chúng ta mau trở lại Thiên Võ Tông, bẩm báo việc này lên trên.
- Được!
Vài tên đệ tử Thiên Võ Tông gật đầu, lập tức mấy người điều động phi kiếm, hướng tới Thiên Võ Tông lao đi.
...
Cùng lúc đó, dưới bầu trời đêm đen kịt lạnh lẽo, Từ Khuyết ôm chặt thân thể Tiểu Nhu, mặt không hề thay đổi gì hướng về phía trước phi hành.
Tâm niệm của hắn vẫn đang cùng hệ thống giao lưu, tìm kiếm phương pháp cứu Tiểu Nhu.
Ding, tính toán xong xuôi. Bởi cấp bậc hiện tại của hệ thống chưa đủ, không cách nào sưu tầm phương pháp cải tử hồi sinh, kiến nghị kí chủ hối đoái Tụ Hồn tháp, bảo vệ linh hồn người sắp chết rồi tính tiếp.
Cuối cùng, hệ thống đưa ra câu trả lời chắc chắn.
- Cấp bậc chưa đủ? Có phải là tăng cao đẳng cấp của hệ thống, sẽ có thể tìm tới biện pháp cải tử hồi sinh?
Từ Khuyết giống như tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng, trong mắt bắn ra một ít tinh mang.
- Đúng thế.
- Được, nói cho ta, phải làm sao mới có thể tăng đẳng cấp của hệ thống?
Nội tâm của Từ Khuyết rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có thể làm cho Tiểu Nhu phục sinh, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào!
- Chỉ cần cảnh giới của kí chủ đạt đến Kim Đan kỳ viên mãn, liền có thể thăng cấp hệ thống. Bởi vì kí chủ chưa bao giờ đổi mới hệ thống qua, lần thăng cấp thứ nhất sẽ miễn phí.
Kim Đan kỳ viên mãn?
Được! Rất tốt!
Đây thật sự là rất hệ thống!
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra vẻ cười lạnh.
Vừa vặn bây giờ hắn muốn đi tìm Âm Quỷ Môn báo thù, lần giết người này, liền lấy kinh nghiệm thăng cấp đi.
Ding, kiểm tra thấy tàn hồn của người chết bên cạnh kí chủ Từ Khuyết sắp tiêu tan, kiến nghị lập tức mua Tụ Hồn tháp.
Lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên.
Từ Khuyết biến sắc, vội vàng hô:
- Nhanh, mua Tụ Hồn tháp!
Ding, tiêu hao 100 điểm Trang Bức, mua Tụ Hồn tháp thành công, có sử dụng hay không? Chú ý, Tụ Hồn tháp chỉ có thể chứa đựng một cái hồn phách."
- Sử dụng, thu hồi hồn phách của Tiểu Nhu lại.
Ding, thu thập hồn phách thành công! Người chết là hết, kiến nghị kí chủ nhanh chóng để thân thể người chết mồ yên mả đẹp, ngày sau tìm được phương pháp cải tử hồi sinh, có thể tái tạo lại thân thể cho người chết.
Hệ thống gợi ý nói.
Con ngươi của Từ Khuyết hơi phát lạnh.
Mồ yên mả đẹp! Đây là cần thiết.
Nhưng trước lúc này, phải dùng mạng của đám Âm Quỷ Môn kia bái tế cho Tiểu Nhu và các thôn dân Bàn Sơn Thôn đi.
Vèo!
Tia chớp chi chít ngang trời xẹt qua phía chân trời, Từ Khuyết theo phương hướng lúc trước những đệ tử Âm Quỷ Môn kia thoát đi truy đuổi theo.
Không lâu lắm, rốt cục nhìn thấy phía trước xuất hiện mấy chục bóng người, chính là đám đệ tử Âm Quỷ Môn kia.
- Liền bắt đầu từ mấy người các ngươi đi!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, triển khai Tam Thiên Lôi Động, trong khoảnh khắc lắc mình lao đi.
Vài tên đệ tử Âm Quỷ Môn nghe được động tĩnh, bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức biến sắc.
- Không ổn, người kia đuổi theo.
- Mau chạy đi.
- Không nên giao thủ với hắn, chỉ cần trở lại môn phái, hắn sẽ không dám đuổi theo.
Mấy chục người xoay người liền chạy.
Từ Khuyết trực tiếp mở ra không gian hệ thống, lấy ra Tụ Hồn tháp đeo ở trước ngực, một tay ôm thi thể Tiểu Nhu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nhu, muội xem thật kỹ, hiện tại ta sẽ đưa những người này xuống địa ngục cùng nhừng hương dân.
Nói xong, dưới chân hắn chớp giật tăng vọt, thân hình loáng một cái, nhanh chóng đuổi theo một tên đệ tử Âm Quỷ Môn.
Tiếp đó nắm đấm nắm chặt, chỉ nghe "Hống" một tiếng long ngâm, trong nháy mắt Từ Khuyết tiến vào trạng thái Long Đằng Cửu Biến.
"Phốc!"
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, nắm đấm trực tiếp xuyên qua ngực của tên đệ tử Âm Quỷ Môn kia.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu tiên giả Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm.
"Aaa..."
Có vài tên đệ tử Âm Quỷ Môn quay đầu thấy cảnh này, suýt chút nữa bị doạ điên tại chỗ, giống như không muốn sống điều động phi kiếm hướng về trước chạy trốn.
Nhưng tốc độ của bọn họ chung quy không sánh được với Từ Khuyết.
Rất nhanh, lại có một người bị đuổi kịp, trực tiếp chết thảm ở dưới nắm đấm của Từ Khuyết.
Đồng thời tiếng thông báo khen thưởng của hệ thống cũng không ngừng vang vọng ở trong đầu Từ Khuyết.
Hắn chưa từng để ý tới, triển khai Tam Thiên Lôi Động đến cực hạn, không ngừng ở phía sau thu gặt tính mạng của đệ tử Âm Quỷ Môn.
Một lát sau, mười mấy tên đệ tử Âm Quỷ Môn chỉ còn lại ba người.
Mà bọn họ cũng thành công chạy trốn tới bên ngoài sơn môn Âm Quỷ Môn.
- Môn chủ, cứu chúng ta...
Ba tên đệ tử hô lớn, liên tục lăn lộn hướng về sơn môn phóng đi.
Mặt Từ Khuyết không hề có chút cảm xúc nào từ trên không đáp xuống, trực tiếp một chân đạp ở trên đầu một người trong đó.
"Đùng!"
Đầu người kia nổ tung, não cùng máu tươi tung tóe đầy đất.
Hai người khác hoàn toàn bị dọa sợ!
Bọn họ tự xưng là Âm Quỷ Môn, thuộc về người trong Ma môn, hành sự luôn luôn lấy hung tàn độc ác nổi danh.
Nhưng hiện tại người truy sát bọn họ, so với Ma Môn còn muốn Ma môn hơn, quả thực chính là ma quỷ khủng bố!
- Làm càn, dám to gan ở bên ngoài Âm Quỷ Môn giết đệ tử chúng ta, chán sống rồi sao?
Lúc này, một đạo âm thanh trung khí mười phần từ bên trong Âm Quỷ Môn truyền đến, vang vọng tứ phương.
Hai tên đệ tử Âm Quỷ Môn lúc này lại như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, khóc ròng ròng gào lên:
- Môn chủ, nhanh cứu chúng ta, những sư huynh đệ khác đều bị người này giết rồi.
Vừa dứt lời, bên trong Âm Quỷ Môn trực tiếp lao ra một đám người, tất cả đều là đệ tử Âm Quỷ Môn, trong nháy mắt liền vây quanh Từ Khuyết.
Cùng lúc đó, một trận hắc phong từ bên trong Âm Quỷ Môn nổi lên, theo sát là một luồng uy áp mạnh mẽ, một tên lão giả mặc áo bào đen xuất hiện ở trên bầu trời, chính là môn chủ của Âm Quỷ Môn.
Đôi mắt già nua vẩn đục của hắn nhìn xuống, âm trầm nhìn về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Tiểu bối, thấy đủ thì nên thôi đi!
Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Thấy đủ thì thôi? Ha ha, có thể, chờ ta đạp Âm Quỷ Môn thành phế tích, ta sẽ dừng lại!
Hết thảy đệ tử Âm Quỷ Môn ở đây đều giận dữ.
- Ngu ngốc, chỉ bằng ngươi còn muốn san bằng Âm Quỷ Môn ta?
- Nói chuyện viển vông, cút sang một bên.
- Đừng tưởng rằng sư phụ ngươi là Đoạn Cửu Đức thì chúng ta sẽ sợ ngươi, Âm Quỷ Môn chúng ta từ trước đến giờ chả sợ ai cả.
"Đoạn Cửu Đức là ai, nghe đều chưa từng nghe tới, người khác sợ hãi, không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ sợ."
- Ha ha, còn ôm một người chết lại đây, làm sao? Là muốn dùng người chết này để hù dọa chúng ta sao?
- Ah, xem người chết này rất có tư sắc nha, nữ tử trăm năm khó gặp, chết rồi cũng thật là đáng tiếc.
- Không có chuyện gì, nhìn qua hình như cũng vừa chết không lâu, ta thật ra cũng không ngại thử một lần, nói đến hình như thật chưa từng thử cùng người chết đến một phát đây.
...
Một mảnh ô uế không thể tả, lúc này để sắc mặt Từ Khuyết âm trầm.
- Nói ta thì không sao, nhưng nói nàng, các ngươi đều phải chết.
Ầm!
Trong nháy mắt, một cái Trọng Xích màu đen to lớn xuất hiện ở trong tay Từ Khuyết.
Đám đệ tử Âm Quỷ Môn kia còn đang trắng trợn cười lớn, sau một khắc, liền nhìn thấy vô số bóng cự xích màu đen đem bao vây bọn họ.
Ý cười trên mặt tất cả mọi người nhất thời đọng lại!
Chuyện gì xảy ra? Vì sao có loại cảm giác tê cả da đầu?
Còn chưa chờ bọn họ kịp phản ứng, vô số bóng cự xích màu đen kia đột nhiên như bị rót vào lực lượng vạn cân, đè xuống!