Chương 301: Đậu Mé! Trở Lại!
Sinh linh bên trong vách đá chửi rủa liên tục, Từ Khuyết thì lại nhanh chóng chạy về phía trước, đồng thời trong đầu cũng không ngừng thu dọn tất cả thông tin có liên quan tới kiếm đạo.
Hắn đối với kiếm đạo cơ bản là một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng khả năng chém gió lại vô cùng, cùng Kiếm Linh "luận đạo" một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Coi như chém gió thất bại, cũng có thể chạy thêm một lần, không có gì phải sợ.
Vĩnh viễn lưu lại một đường lui cho bản thân, đây đều là chuẩn bị cho việc trang bức xong liền chạy.
Chỉ là sau khi hắn lướt vào cái động dung nham thứ nhất, vừa vặn cũng gặp phải đám thiên kiêu chuẩn bị rời khỏi Kiếm Trủng kia, hai phe lập tức kinh ngạc ngừng lại.
- Ta... Takumi sư huynh, ngươi lại trở về?
- Mau nhìn! Là Takumi sư huynh, hắn lại trở về rồi!
- Trời ạ, hắn không phải đã chạy rồi sao, giờ về đây làm gì nữa?
Từng tên thiên kiêu thấy Từ Khuyết lại trở về, mỗi người đều kinh ngạc nói.
Không nghĩ ra tại sao Từ Khuyết lại chạy về đây nhỉ?
Chẳng lẽ, vừa nãy hắn thật sự không phải là đào tẩu?
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, vô cùng thản nhiên nói:
- Không sai, ta lại trở về rồi. Ta nói rồi, đối mặt với nguy hiểm, phải dũng cảm đối mặt, tuyệt không thể cúi đầu trước khó khăn! Takumi Fujiwara ta chính là xa thần chinh phục Thu Nguyên Sơn, sao lại có thể bị nguy hiểm thế này doạ chạy? Hơn nữa ta cũng sợ các ngươi gặp nguy hiểm, vì thế chạy về cứu các ngươi.
- A?
Mọi người lập tức há hốc mồm, có chút không kịp phản ứng.
Ngươi lo lắng chúng ta nguy hiểm, lại chạy về cứu chúng ta?
Chờ đã, chuyện này hình như không đúng rồi!
Takumi sư huynh này, căn bản không phải là Takumi sư huynh đôn hậu thiện lương ngây thơ trong miệng Kiếm Linh kia.
Tin ngươi sao được, chẳng trách luôn cảm thấy lời này nghe có chút giả.
Nếu như chưa thấy mặt sát phạt lạnh lẽo kia của Từ Khuyết, mọi người vào lúc này có lẽ sẽ thật tin Từ Khuyết, thậm chí bị hắn cảm động.
Nhưng đã hiểu rõ đến sự vô sỉ của Từ Khuyết, mọi người căn bản không tin là hắn tới cứu người.
"Ầm!"
Lúc này, lối đi phía sau dung nham động, lần thứ hai truyền đến một tiếng vang thật lớn, mặt đất lại bắt đầu chấn động.
Hiển nhiên là Kiếm Linh cảm ứng được tàn hồn trên người Từ Khuyết, lại truy đuổi đến đây.
Sắc mặt của mọi người lập tức trắng bệch, kinh hô:
- Không được, mau rời khỏi nơi này.
- Chờ đã.
Từ Khuyết vung tay lên, cao giọng quát lên:
- Mọi người không cần phải sợ, càng không cần phải rời đi, ta có biện pháp thu phục nó.
Mọi người lập tức ngẩn ra.
Ngươi có biện pháp thu phục? Thật hay giả đó, đám khói đen kia cường đại như vậy, chỉ sợ ngươi liền một chiêu đều không đón được, còn dám nói thu phục?
Nhưng mà, Từ Khuyết lại tỏ vẻ hờ hững, hai tay chắp sau lưng, đứng tại chỗ, tay áo phiêu phiêu, tràn đầy tự tin.
Vèo!
Lúc này, Kiếm Linh hóa thành khói đen, bỗng nhiên giống như một con mãnh thú, đột nhiên từ trong lối đi vọt ra, lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nương theo sát ý cùng khí thế đáng sợ, Kiếm Linh cuốn sạch lấy khói đen bàng bạc, vọt thẳng về hướng Từ Khuyết.
Từ Khuyết trợn mắt lên, quát to:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo! Kiếm Linh, ngươi biết như thế nào là kiếm đạo không?
Một tiếng hét này, khí thế như cầu vồng, rất là thô bạo, giống như sấm mùa xuân nổ vang, ngũ lôi nổ vang, mọi người ở đây đều bị sợ hết hồn.
Liền Từ Khuyết đều bị một tư thế của chính hắn làm cho sợ hết hồn, thầm nghĩ, ha ha! Cái này buộc ta tự đánh chín mươi chín phần, lưu lại một phần làm không gian tiến bộ.
Ta cũng không tin, ta đều đã lôi Đạo Đức Kinh ra ngoài, Kiếm Linh ngươi còn có thể không mau mau cúi đầu thỉnh giáo, khóc lóc hô để ta niệm thêm vài đoạn Đạo Đức Kinh cho ngươi?
Theo Từ Khuyết xem ra, thứ có bức cách ghê nhất, khẳng định chính là Đạo Đức Kinh, những câu chữ bên trong kia liền đọc đều không thể đọc rõ ràng, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, những câu nói trong này tuyệt đối ẩn giấu đạo lý còn lớn hơn cả trời xanh, những nhân vật chính máu chó trong trong tiểu thuyết xuyên việt kia, chính là dùng những câu nói này để doạ người...
"Hống!"
Nhưng mà, Kiếm Linh căn bản không dừng lại, dường như mãnh thú, điên cuồng nhằm về phía Từ Khuyết.
- CMN, tại sao lại vô dụng? Trong tiểu thuyết đều là lừa người sao! Các vị đạo hữu, tại hạ lại trước tiên phải cáo từ, các ngươi tiếp tục rèn luyện dũng khí đi!
Từ Khuyết vừa nhìn thấy dao động đại pháp không thành công, con ngươi lập tức trừng lớn, nhanh chóng bấm ra Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Trang bức không được, liền phải quả đoán chạy, nếu không chạy liền... rất có thể sẽ bị thông đến chết.
Từ Khuyết hiểu rất rõ tinh túy trong đó, một đòn không trúng, không thể ở lâu, tẩu vi thượng sách...
Vèo một cái, hắn lại thành công bỏ chạy!
"Ầm ầm!"
Dưới một tiếng nổ vang, Kiếm Linh lần thứ hai vồ hụt, toàn bộ mặt đất lại bị nổ ra một cái hố lớn.
Hết thảy thiên kiêu ở đây bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn bộ cương cố tại chỗ, quả thực khóc không ra nước mắt.
Takumi sư huynh, ta đi em gái ngươi.
Còn nói muốn thu phục khói đen, thật cmn tin ngươi mới có bệnh.
Ngươi lại chạy, chúng ta làm sao bây giờ?
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết lần thứ hai xuất hiện ở ngoài Kiếm Trủng.
Lần này, chính hắn cũng căm tức, dao động đại pháp lại không có tác dụng.
Được rồi, Kiếm Linh đúng không, nói cho cùng cũng là một loại bên trong hồn phách, lần này ta phải ra tuyệt chiêu rồi!
Sau khi hơi suy tư kỹ càng đối sách một chút, Từ Khuyết lần nữa hạ quyết tâm, cái bức này... Ta nhất định phải trang đến cùng.
Hắn trực tiếp triển khai Tam Thiên Lôi Động, lần nữa nhằm phía Kiếm Trủng.
Người ở ngoài Kiếm Trủng xa xa nhìn thấy hắn chạy tới, đều nhìn chằm chằm tập trung vào hắn.
Từ Khuyết mặt không đỏ tim không đập, nho nhã lễ độ nói:
- Ồ? Nơi này làm sao nhiều người như vậy? Các vị đạo hữu tiền bối, có từng nhìn thấy hai vị ca ca của tại hạ, Takumi Fujiwara cùng Takumi Naruto tiến vào trong Kiếm Trủng không! Tại hạ là là tiểu đệ Takumi Cẩu Đản...
Khóe miệng của mọi người ở ngoài Kiếm Trủng đều co rút lại.
Thấy Từ Khuyết lại xuất hiện ở bên ngoài, lại còn rất thuận miệng bịa ra một cái tên, Takumi Cẩu Đản? Ngươi! Người nhà ngươi lấy tên Cẩu Đản à?
Lập tức, mọi người đều lười nói thêm cái gì, đều lấy ra pháp quyết.
- Tiểu tử này lại đi ra, Kiếm Trủng tuyệt đối có lối ra khác!
- Nhanh bắt hắn lại, cố gắng tra hỏi.
- Xông lênnn!
Một đám pháp quyết hoàn toàn đánh về phía Từ Khuyết.
- Này này này... Các ngươi đám man rợ này! Thực sự là thô tục, được rồi! Đã như vậy, thì đừng trách Takumi Cẩu Đản ta khách khí với các ngươi không...
Từ Khuyết lắc lắc đầu, không thèm nhìn chút nào, lòng bàn tay bốc lên ra một mảnh lôi điện, điên cuồng ngưng tụ áp súc, hóa thành một viên tia chớp hình cầu to lớn.
- Genki Dama!
Hắn mắng lên một tiếng, lôi điện to lớn trong tay trong nháy mắt đập về phía mọi người, sau đó triển khai Tam Thiên Lôi Động, trong khoảnh khắc lướt về phía lối vào Kiếm Trủng, lấy ra cổ kiếm lại xuyên qua cấm chế.
Lần này hắn nhất định phải lấy được, không muốn lãng phí thời gian, lúc đi qua vách đá, còn không chờ sinh linh kia mở miệng, một chiêu kiếm liền bổ vào cái đầu lưỡi kia.
- Aaa... Mẹ nó, tiểu tử ngươi xong, bản thần tôn trêu ngươi chọc giận ngươi à, ngươi chờ đó cho ta, đau chết bản thần tôn rồi!
Sinh linh bên trong vách đá nhất thời đau đến kêu to.
Nhưng Từ Khuyết đã đi xa.
Hắn xuất hiện lần nữa ở động dung nham, những thiên kiêu kia vẫn còn ở bên trong, không dám lộn xộn.
"Ầm!"
Kiếm Linh lần nữa cảm ứng được Từ Khuyết, trong nháy mắt lại điên cuồng lên, bao phủ thành khói đen, đột nhiên nhào tới trước mặt.
- Mẹ kiếp! Trở lại! Lần này ta xem ngươi còn trúng chiêu hay không!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, từ trong không gian trữ vật của hệ thống móc ra một chiếc đàn cổ, gác ở trên đùi, mười ngón tay tỏa ra chân nguyên óng ánh, đột nhiên búng tới dây đàn!