Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 305: Thu Kiếm Linh Làm Tiểu Đệ

Chương 305: Thu Kiếm Linh Làm Tiểu Đệ
Trượt tay rơi kiếm!
Chuyện như vậy nếu người bình thường gặp phải, cũng phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại, thậm chí còn đào cái hố tự chôn mình.
Nhưng Từ Khuyết là ai nha, sau khi vô sỉ đến một loại cảnh giới nào đó, vậy liền vô địch, tịch mịch trống vắng!
Sau khi kiếm của hắn rơi xuống, từ đầu tới đuôi đều duy trì biểu hiện hờ hững, thân hình chậm rãi rơi lên trên mặt đất, duy trì loại phiêu dật kia, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cao thâm khó dò.
Ở bên trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, hắn nhìn về phía Kiếm Linh, nhàn nhạt hỏi:
- Biết ta tại sao làm như thế không?
"..."
Kiếm Linh bình tĩnh, không có động tĩnh gì, liền nhìn hắn như vậy.
Đầu của mọi người ở đây cũng có chút choáng váng.
Đại ca, ngươi cũng đừng nói ngươi là cố ý ném kiếm đi nha, người tinh tường cũng nhìn ra được, ngươi thật hình như là bị trượt tay mà.
Ngươi nếu như còn có thể nói ngươi là cố ý, vậy da mặt của ngươi cũng dày đến mức quá đáng rồi đó.
- Ta cố ý!
Quả nhiên, Từ Khuyết nhàn nhạt nói ra đáp án.
Mọi người ở đây trong nháy mắt che ngực, cảm giác thật giống như sắp không xong rồi, muốn phun ra máu rồi.
Không biết xấu hổ, chuyện này thực sự là quá không biết xấu hổ rồi.
Chưa từng gặp người vô sỉ như vậy.
...
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, hai tay chắp sau lưng, giống như tông sư một phái, trầm giọng nói ra:
- Kiếm pháp, tầng cảnh giới thứ nhất, coi trọng nhân kiếm hợp nhất, kiếm chính là người, người chính là kiếm, cọng cỏ trong tay cũng là lợi khí!
Mọi người đều ngẩn ra.
Từ Khuyết tiếp tục nói:
- Tầng cảnh giới thứ hai, coi như trong tay không có kiếm, kiếm ở trong lòng, tuy tay không, nhưng có thể lấy tiện khí giết địch ngoài trăm bước.
- Mà kiếm pháp cảnh giới tối cao, đó là trong tay không có kiếm, trong lòng cũng không có kiếm, là lấy lòng dạ bao dung tất cả, đó chính là không giết chóc, chính là hòa bình! Vì thế... Ta mới vừa rồi không kịp khống chế lại, không cẩn thận tiến vào cảnh giới tối cao, mới đánh rơi thanh kiếm.
...
Mọi người nghe xong, lần thứ hai lờ mờ ngơ ngác.
Có người bị lời nói này của Từ Khuyết làm cho xung động, giống như có cảm giác, trong lòng có xúc động.
Có người thì lại đầu óc mơ hồ, không thể nào hiểu được, đại khái chính là không rõ gì chỉ biết rằng rất lợi hại.
Nhưng đa số người lộ vẻ không biết nói gì và thẹn thùng, khóe miệng mạnh mẽ co rút, trong lòng một mảnh tin phục.
Đùa gì thế?
Trượt tay ném kiếm chính là tiến vào cảnh giới tối cao?
Vậy tu sĩ khắp thiên hạ vừa mới bắt đầu luyện kiếm không phải đều là cảnh giới tối cao rồi sao?
Có thể đem "Trượt tay làm mất kiếm" giải thích tươi mát thoát tục như thế, Takumi sư huynh tuyệt đối là người số một trong nghiệp giới!
Bội phục, thực sự bội phục!
...
Nhưng là Kiếm Linh lại cảm thấy không giống.
Dù sao lời nói này của Từ Khuyết cũng không phải là nói mò, hoàn toàn là một phen Kiếm Đạo chi ngôn.
Tuy bản thân Từ Khuyết cũng không hiểu được, nhưng đối với loại cường giả có cảnh giới như Kiếm Linh này mà nói, lời nói này, quả thực thâm ảo mà tràn ngập trí tuệ đạo vận.
Kiếm tu cả đời theo đuổi, xác thực chính là giống như loại quá trình Từ Khuyết nói tới kia.
Từ "Nhân Kiếm Hợp Nhất", làm được "Trong tay không có kiếm, kiếm ở trong lòng".
Kể cả Kiếm Linh, từ lâu bước vào cảnh giới trong tay không có kiếm, mà kiếm ở trong lòng.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, nó vẫn không cách nào tiến sâu thêm một bước, thậm chí sau khi ngủ say hơn vạn năm, cảnh giới lại lùi lại, khoảng cách tiến thêm một bước cũng càng ngày càng xa.
Kết quả câu "Trong tay không có kiếm, trong lòng cũng không có kiếm" này của Từ Khuyết, như "Thể Hồ Quán Đỉnh", trong nháy mắt để bình cảnh mà nó vẫn muốn thoát ra, đột nhiên xuất hiện hi vọng.
Giống như một tầng cửa lớn cuối cùng trên kiếm ý đại đạo, dĩ nhiên vì nó mở ra một cái khe.
Chuyện này sau khi làm cho Kiếm Linh khiếp sợ, lại cảm thấy mừng rỡ.
Nó nhìn về phía Từ Khuyết, suy tư.
Không nghĩ tới, một thiếu niên nhân tộc, lại có kiến giải sâu xa đối với kiếm ý như vậy, dù cho thực lực của hắn yếu ớt, nhưng lại có thiên phú Kiếm Đạo như thế, bản thân mình cũng có thể cân nhắc đi theo.
Cũng như năm đó đi theo Tiên Đế, hoặc là... Thiếu niên này, tương lai cũng có thể trở thành Tiên Đế!
...
Trong động dung nham hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí rất quỷ dị, không có ai mở miệng nói chuyện.
Đám thiên kiêu kiêng kỵ Kiếm Linh, vì thế không dám mở miệng.
Kiếm Linh đang do dự có nên đi theo hay không, vì thế im lặng.
Không thể không nói, lần trang bức này của Từ Khuyết làm đủ tiện.
Rõ ràng hắn đối với lĩnh ngộ Kiếm Đạo không có bao nhiêu, thế nhưng lại đem những lời thâm ảo về Kiếm Đạo kia, dùng làm phương thức Trang Bức nói ra như vậy, thêm vào kỹ năng biểu diễn đệ nhất Osca của hắn, có thể nói thực sự đã làm dao động Kiếm Linh.
Trong đầu Từ Khuyết vẫn vang vọng âm thanh thông báo của hệ thống, vào lúc này hắn đang nhìn số điểm Trang Bức đang tăng dần lên, trong lòng vụng trộm vui mừng.
"Vèo!"
Lúc này, Kiếm Linh đột nhiên có hành động, lợi kiếm vung hướng về vách đá, khắc xuống một hàng chữ —— "Cửa ải này, ngươi thắng. Giải thích nghi hoặc vấn đề bên trên, ta liền đi theo ngươi."
Híttt!
Mọi người vừa nhìn thấy thế, lập tức liền bị dọa sợ.
Một đời Kiếm Linh, lẽ nào liền bị Takumi sư huynh thu phục như vậy?
CMN, vậy một vị Kiếm Linh khác thì làm sao bây giờ?
Còn có thu Takumi sư huynh làm đệ tử thân truyền nữa hay không?
Quan hệ này có phải là quá rối loạn rồi không?
Mọi người bị làm cho mơ màng chẳng hay biết gì, còn tưởng rằng trong Kiếm Trủng này không chỉ có một vị Kiếm Linh.
Từ Khuyết cũng vui vẻ tới hỏng rồi, Kiếm Linh viết xuống câu nói này, giống như là tuyên cáo hắn lần này không chỉ Trang Bức thành công, còn dao động thành công.
Trang Bức dựa vào cái gì, không sai, ngoại trừ thực lực, dao động cũng rất quan trọng.
Sau này có một cái Kiếm Linh từng làm tuỳ tùng của Tiên Đế làm tiểu đệ, việc này quá là có mặt mũi, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.
Từ Khuyết đè xuống mừng rỡ trong lòng, giả vờ trấn định mà hờ hững, nói ra:
- Đáp án cho vấn đề trước, lẽ nào các ngươi còn không ngộ ra ra sao?
Mọi người đều nhìn về phía vấn đề ban đầu đề —— "Kiếm đạo không có cách nào thay đổi vạn vật, mà Kiếm Đạo có thể thay đổi tất cả!"
Bất luận nhìn thế nào, kiến giải của mọi người đều không khác mấy, cho rằng đây chính là bên trong thêm một cái ký hiệu mà dẫn đến không giống.
Từ Khuyết nói cho bọn họ dấu hiệu kia gọi là dấu phẩy.
Có người liền nói ra:
- Ý của những lời này là, kiếm không cách nào thay đổi vạn vật, đạo cũng không được, nhưng Kiếm Đạo lại có thể. Vì thế xét đến cùng, đây chính là một cái dấu phẩy có thể thay đổi tất cả.
- Sai rồi, các ngươi chỉ nhìn ra mặt ngoài mà thôi.
Từ Khuyết cao thâm khó dò lắc lắc đầu.
Lòng hiếu kỳ của mọi người, lần thứ hai bị nâng lên.
Kiếm Linh cũng nhìn kỹ Từ Khuyết, rất chờ mong biết được đáp án.
- Kỳ thực... các ngươi cách đáp án rất gần rồi, thế nhưng càng tiếp cận đáp án, bình thường càng dễ dàng không tìm được đáp án.
Kỳ thực ta rất thưởng thức sự cố gắng của các ngươi, mồ hôi cùng sự chăm chỉ không ngừng theo đuổi, thế nhưng, các ngươi phải biết... Thiên tài chân chính giống như ta vậy, có thể từ nơi nhỏ bé nhìn ra hàm nghĩa sâu sắc mà tất cả mọi người không nhìn thấy.
Mà các ngươi vẫn muốn tìm đáp án, kỳ thực rất đơn giản, nó ngay trước mắt các ngươi, chỉ là các ngươi nhìn không ra mà thôi...
Từ Khuyết tùy tiện nói mấy câu, đều mang tới cảnh giới dao động tối cao!
Một ít thiên kiêu thiên tư hơi cao, lập tức như tỉnh ngộ ra, nhưng một mực luôn cảm thấy còn kém một chút gì đó.
Loáng thoáng, bọn họ cảm thấy chỉ cần giải thích nghi hoặc, liền có thể đột phá bình cảnh, để kiếm ý nâng cao thêm một bước.
"Rầm!"
Đột nhiên, có vài tên thiên kiêu đột nhiên hướng Từ Khuyết quỳ xuống, chân thành nói:
- Cầu xin Takumi sư huynh chỉ điểm, giúp chúng ta tham phá!
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, chỉ về vách đá:
- Xem, kỳ thực là hai cái dấu phẩy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất