Chương 307: Bát Tinh Bảo Kiếm
Nghĩ rõ ràng nguyên do, mọi người ở đây cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, đã từng chứng kiến thực lực khủng bố của Từ Khuyết, không có ai thật sự dám hò hét với hắn, huống chi bây giờ hắn còn thu phục vị Kiếm Linh chân chính trong truyền thuyết kia.
Thế là, tâm tình lúc này của đám người, đại khái chính là —— biết chân tướng nước mắt ta rơi xuống!
Bọn họ ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như được đổi mới nhận thức về thế giới, hóa ra một người, có thể vô sỉ đến mức độ này, quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, khiến cho người giận sôi.
Quả thật là quá đáng sợ rồi.
Hơn nữa, đáng sợ hơn chính là, người vô sỉ như vậy, lại công khai lừa gạt Kiếm Linh đến tay như thế.
Những thiên kiêu ở đây tiến vào trong Kiếm Trủng, hy vọng duy nhất chính là tìm được một thanh bảo kiếm cấp bậc lục tinh, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đụng phải Kiếm Linh.
Nhưng sau đó Từ Khuyết giả mạo Kiếm Linh xuất hiện, hy vọng của bọn họ liền biến thành có thể bái Kiếm Linh làm sư phụ, thậm chí chỉ cần Kiếm Linh có thể truyền thụ một chiêu nửa thức, cũng đã cảm thấy đó là cơ duyên lớn lao.
Nhưng con hàng này đúng là quá ghê gớm!
Mạnh mẽ dùng da mặt dày tư thái vô sỉ như vậy, lại để Kiếm Linh nhận hắn làm chủ.
Một phần cơ duyên này!
Không!
Chuyện này căn bản không phải là cơ duyên chó má gì!
Đây chính là trần trụi "Người không biết xấu hổ thì vô địch" điển hình!
...
"Vèo!"
Mà lúc này, khối thép trong tay Từ Khuyết này, đột nhiên bay lên trời, trôi nổi ở trước mặt Kiếm Linh.
Sau đó bạch quang đột nhiên thu lại, ngưng tụ thành điểm sáng kích cỡ tương đương hạt gạo, bỗng nhiên lướt về phía mi tâm Kiếm Linh, "Xoạt" một cái, trong nháy mắt cùng Kiếm Linh hợp làm một thể.
Ngay sau đó, trạng thái khói đen kia của Kiếm Linh hơi trở nên ngưng thực thêm, dung mạo cũng từ từ rõ ràng, là một tên thanh niên lạnh lùng.
Chỉ có điều cặp mắt y lạnh lẽo như kiếm, nhìn rất đáng sợ, ở đây không có ai dám đối diện với y.
Nhưng Từ Khuyết lại vẫn vòng quanh Kiếm Linh đánh giá trên dưới, trong miệng thỉnh thoảng còn phát sinh tiếng chà chà, giống như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật.
Mọi người nhìn thấy đều có chút thẹn thùng, trong lòng cũng thấp thỏm không ngớt.
Đại ca, người ta là Kiếm Linh nha, đồng thời còn từng đi theo Tiên Đế, coi như người ta bây giờ đi theo ngươi, ngươi ít nhất cũng phải cho chút tôn trọng chứ, nhìn chằm chằm người ta như vậy là thế nào?
Vạn nhất trêu chọc người ta đột nhiên nổi giận, liên lụy mọi người chúng ta thì biết làm sao đây.
Mí mắt của rất nhiều người đều nhảy lên, cẩn thận từng li từng tí một chờ ở bên cạnh, động cũng không dám động.
Cuối cùng, Từ Khuyết quan sát Kiếm Linh tỉ mỉ đến nửa ngày, mới cho ra một cái kết luận, chỉ vào Kiếm Linh nói:
- Nguyên lai ngươi cũng không mặc quần thu! (Quần thu giống như quần bó)
Khóe miệng của mọi người lập tức co rút lại, suýt nữa té xỉu, trong lòng đã không còn gì để nói.
Đại ca! Ngươi đến cùng có chấp niệm lớn cỡ nào đối với quần thu!
Một cái Kiếm Linh còn phải mặc quần thu? Ngươi cmn cả ngày nói người khác không mặc quần thu, ngươi có dám vạch quần thu của ngươi lên để chúng ta nhìn không?
Mà lúc này, Kiếm Linh đã triệt để hòa tan sợi tàn hồn này, lợi kiếm trong tay vừa nhấc, tại trên vách đá viết: "Tàn hồn của ta còn chưa tập hợp, không cách nào khôi phục quá nhiều ký ức, thế nhưng muốn rời khỏi nơi đây, vẫn cần chuẩn bị một chỗ dung thân!"
- Chỗ dung thân? Ah, Tỏa Hồn Tháp... À không đúng, Tụ Hồn Tháp được không?
Từ Khuyết phát sầu nói, Tụ Hồn Tháp cũng là rất đắt.
Lợi kiếm của Kiếm Linh vung lên, đáp lại nói:
- Xin mời tìm một thanh bảo kiếm cấp bậc bát tinh trở lên.
- CMN? Cấp bậc bát tinh?
Từ Khuyết lúc này sợ hết hồn.
Bát tinh, thứ này hệ thống thương thành đều chưa bán ra, lão tử đi đâu tìm?
Trong lòng mọi người ở đây cũng run lên, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bảo kiếm cấp bậc bát tinh, bên trong ngũ quốc, sợ rằng còn tìm không ra một thanh.
Cho dù có, khẳng định đã bị người giấu đi, bằng không một khi truyền đi, nhất định sẽ đưa tới một hồi đại chiến tranh cướp máu me.
Bởi vì loại pháp khí cấp bậc này quá khó luyện chế, cần quá nhiều vật liệu hi hữu, mà phần lớn vật liệu đã sớm tuyệt diệt.
- Ngươi quá kiêu căng rồi, không phải cấp bậc bát tinh không được sao? Nếu không, ta cho ngươi 8 thanh nhất tinh? Gộp lại cũng là bát tinh. Hoặc là, bốn thanh nhị tinh?
Từ Khuyết lung lay đầu, tỏ vẻ chân thành nói.
Mọi người lập tức thân thể run lên.
Trời ơi, đây chính là Thượng Cổ Kiếm Linh đó, thân phận cao quý cỡ nào, dù cho là lão tổ tông của chúng ta ở đây cũng cần phải cung cung kính kính, coi nó như là người lớn để đối xử.
Ngươi lại dám nói người ta kiêu căng? Ta kháo, ngươi là muốn lên trời sao đại ca?
Hơn nữa, đẳng cấp pháp khí cũng có thể tính như vậy sao?
Tám thanh nhất tinh của ngươi tương đương với một thanh bát tinh sao?
Cho dù ngươi tìm đến 8000 thanh 80 ngàn thanh nhất tinh pháp khí đến, cũng còn kém một cái pháp khí bát tinh rất rất xa!
Kiếm Linh lại không nổi giận, bình tĩnh tại trên vách đá viết: "Ta cảm ứng được, nơi đây có một thanh bảo kiếm cấp bậc bát tinh!"
Lời này vừa nói xong, mọi người ở đây đều ngẩn ngơ, tiếp đó mắt sáng lên, hưng phấn không thôi.
Bên trong Kiếm Trủng, vẫn còn có bảo kiếm cấp bậc bát tinh?
CMN, đây là xảy ra đại sự, nhất định phải cướp được thanh kiếm kia mới được, tuyệt đối không thể bị người khác tìm tới.
Nhưng mà, loại ý nghĩ này vừa mới nhô ra, sau khi bọn họ nhìn thấy Từ Khuyết cùng Kiếm Linh loại tổ hợp kia, lập tức liền yên tĩnh lại.
Mọi người đều cúi đầu, đoạn tuyệt tham niệm trong lòng, căn bản không dám có thêm tâm tư gì.
Bọn họ rõ ràng, coi như bọn họ thật sự tìm tới thanh kiếm cấp bậc bát tinh kia, cũng không cách nào sống mà rời đi được.
Bởi vì loại tổ hợp yêu nghiệt như Từ Khuyết cùng Kiếm Linh, căn bản không ai dám chọc.
Quả thật là quá đáng sợ, quả thật là quá đáng sợ rồi!
Chọc hai tên này, chẳng khác gì là đang tự tìm đường chết!
Bên dưới trạng thái như vậy, mọi người đều nửa bước khó đi, không dám làm xằng bậy.
Từ Khuyết nhìn Kiếm Linh, vội truy hỏi:
- Thanh kiếm kia ở chỗ nào?
"Xèo!"
Li kiếm trong tay Kiếm Linh vung một cái, tại trên vách đá viết, "Mời theo ta đến đây!"
Sau đó, thân thể do sương mù ngưng tụ của y đột nhiên tản ra, giống như phong quyển tàn vân, hướng con đường ra lao đi.
Từ Khuyết ngẩn ra, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ bảo kiếm cấp bậc bát tinh, là ở trong tay đám người bên ngoài kia?
Lúc này, lông mày hắn nhíu lại, xoay người nhìn về phía đông đảo thiên kiêu cũng đang sững sờ, đưa tay chỉ về hai câu nói mình lưu lại trên vách đá kia:
- Hai cái dấu phẩy này, là trọng điểm của cuộc khảo thí, suy nghĩ kỹ một chút, khảo thí nhất định sẽ thi, gặp lại.
Vèo!
Hắn nói nhanh, chạy cũng nhanh, như một làn khói đuổi theo Kiếm Linh, lưu lại đám thiên kiêu ngạc nhiên đứng đấy.
Những thiên kiêu này tỏ vẻ dở khóc dở cười, lần này tiến vào Kiếm Trủng, sự tình xảy ra bên trong... thật là có chút kỳ hoa.
Tuy rằng nhìn thấy Kiếm Linh trong truyền thuyết, nhưng mà điều này cũng không có gì kỳ hoa cả, kỳ hoa chính là đụng tới người vô sỉ như Từ Khuyết, còn trơ mắt nhìn hắn lừa Kiếm Linh đi.
Mà một bên khác, Từ Khuyết vốn tưởng rằng Kiếm Linh nói tới bảo kiếm bát tinh là ở trong tay đám lão gia hoả bên ngoài kia, nhưng rất nhanh, hắn liền biết mình đoán sai.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới, Kiếm Linh dĩ nhiên ngừng lại ở một chỗ bên trong con đường, nơi đó chính là bên cạnh đầu lưỡi.
Khóe miệng của Từ Khuyết lúc này có rút.
Đây chẳng lẽ là có ý nghĩa, bảo kiếm bát tinh... ở trong tay sinh linh sau vách đá này?
Nhưng giờ khắc này, sinh linh bên trong vách đá không có động tĩnh gì, cũng không biết là ngủ, hay là bị Kiếm Linh dọa sợ đến mức không dám nói lời nào.
- Ngươi nói bảo kiếm bát tinh, lẽ nào ở đây?
Từ Khuyết nhìn về phía Kiếm Linh hỏi.
Kiếm Linh chỉ về cái đầu lưỡi trên vách đá kia, mặt không hề cảm xúc, khẽ gật đầu.