Chương 328: Ra Đề Mục Với Ta?
Mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
Cái gì gọi là đắt làm không được, liền làm rẻ?
Còn người không làm được, đổi thú?
CMN, tiểu tử này làm sao há mồm liền độc như vậy, kêu một thái giám đi lắp đồ chơi kia của lừa hoặc chó, đây không phải là biến thành thú nhân sao?
Quá buồn nôn quá kỳ hoa rồi.
...
Rất nhiều người đều cảm thấy kính phục đối với tư duy của Từ Khuyết, triệt để phục.
Nhưng mà, ở dưới tình huống này, Nhị Hoàng Tử vẫn mang theo ý cười nhạt trên mặt như trước, nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu lão thái giám đừng kích động.
Y nhìn kỹ Từ Khuyết, tiếu lý tàng đao, lắc đầu nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ là biết làm chút cánh gà nướng, nhưng lại kiêu ngạo hung hăng như vậy, đây là tự phụ. Đồng thời cố ý nâng giá hàng lên, để bách tính không cách nào mua, đây là bất nghĩa, đồng thời lấy lòng mọi người. Loại người như ngươi, không có tư cách ở bên trong Hoàng thành.
Oh? Lại giả vờ có đạo đức à?
Từ Khuyết lập tức liền vui vẻ, cười gằn nhìn về phía Nhị Hoàng Tử thân thể hơi mập này, nói ra:
- Ăn không được nho liền nói nho chua sao? Ngươi vừa rồi không phải là hùng hục chạy tới muốn mua cánh gà sao, bây giờ ăn không được, đã nổi giận rồi à? Ôi chao, đến đến đến, ta mời ngươi ăn.
Từ Khuyết nói, trực tiếp cầm xương gà trong tay ném tới.
Sau đó đùng một cái lại ném ra ngoài một cục xương gà nữa, cười hì hì nói:
- Cục này bên trên có thịt nhiều một chút, có đủ hay không? Không đủ... Ta lại cho ngươi thêm một chút? Miễn cho dáng vẻ quái gở này của ngươi, rõ ràng là người có tiểu jj, nhưng lại chẳng giác gì tên không có tiểu jj bên cạnh ngươi, chà chà...
"Hítttt!"
Mọi người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt kịch biến.
Đây là đổi biện pháp mắng Nhị Hoàng Tử là chó là thái giám, quá ác rồi.
Hơn nữa, loại giọng điệu mắng người này, một chút chữ thô tục đều không mang theo, nhưng mà mỗi một câu nói đều làm cho người nghe xong trực tiếp muốn nôn ra máu bỏ mình.
Dù cho Nhị Hoàng Tử giỏi về ẩn giấu lửa giận, biểu hiện ra tu dưỡng cực cao cũng không nhịn được nổi giận, trong mắt lửa giận cuồng nổi, nhưng lại bị vướng bởi bách tính ở trước mặt, không dám thật sự phát tác.
Y hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận, cười lạnh nói:
- Bổn hoàng tử chỉ là muốn đến giúp đỡ đôi mẹ con kia, cũng không phải là thật bị cánh gà nướng này của ngươi hấp dẫn. Loại nguyên liệu nấu ăn này làm được đồ ăn, căn bản ăn cũng không thể nào ngon được, trong cung tùy tiện một ngự trù nào cũng có thể làm ra đồ ăn thơm ngon hơn so với ngươi, ngươi dựa vào cái gì tự phụ như thế?
"Haizz..."
Từ Khuyết khẽ thở dài một cái, ánh mắt góc 45 độ ngước nhìn bầu trời đêm, trên mặt lộ ra dáng vẻ cao thủ tịch mịch thâm trầm, nhàn nhạt nói:
- Người cười ta điên, ta cười người không nhìn thấu! Lẽ nào nhất định phải để ta bại lộ thân phận thật sự của ta sao? Không sai, kỳ thực ta, chính - là - thực - thần!
Thực Thần?
Mọi người ở đây lập tức sửng sốt.
Tại sao xưa nay chưa từng nghe nói có loại xưng hô Thực Thần này?
Nhị Hoàng Tử cũng hơi run run, ngờ vực nhìn Từ Khuyết một cái, con ngươi đột nhiên xẹt qua một ít trêu tức, cười lạnh nói:
- Thực Thần đúng không? Vậy bổn hoàng tử hỏi ngươi, nếu như ngươi có thể giải quyết, bổn hoàng tử liền có chịu ngươi một điều kiện, nếu ngươi không thể giải quyết, liền quỳ xuống, dập đầu nhận sai cho bổn hoàng tử, đồng thời miễn phí nướng ba năm cánh gà cho hết thảy bách tính, thế nào?
- Ồ? Đáp ứng ta một điều kiện? Ngươi chắc chắn chưa?
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, đây là tự đưa đến cửa chịu mất mặt.
Dám ra đề mục hỏi ta? Nói đùa, thế gian này không có thứ gì làm khó được bản bức vương.
Ngươi chẳng lẽ không biết ta có hệ thống sao?
Đúng rồi. Ngươi quả thực không biết.
Được! Vậy bây giờ, bản bức vương liền trang bức một hồi, để ngươi biết tại sao bông hoa lại hồng như vậy.
Chuyện Trang Bức như vậy, chính là hành động phải nhanh, tư thế phải đẹp trai.
Một khi phát hiện có bức đưa tới cửa, liền phải mạnh mẽ trang, mạnh mẽ làm mất mặt, không cần có chút do dự nào, dũng mãnh Trang Bức... Không cần giải thích!
- Bổn hoàng tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng! Nhưng mà... ngươi đừng vội vã cao hứng như thế, chờ ngươi thật có thể giải quyết đề này, mới có tư cách cùng bổn hoàng tử bàn điều kiện.
Nhị Hoàng Tử trêu tức cười nói, nắm chắc phần thắng!
- Hay lắm, vậy ngươi ra đề mục đi.
Từ Khuyết nóng lòng muốn thử, giống như nhìn thấy một cơ hội trang bức thật tốt.
...
Mà đám Tam Hoàng Tử lại chau mày, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
- Xem ra tiểu tử này muốn mất mặt rồi.
Một tên hoàng tử thấp giọng nói.
- Nhị hoàng huynh từ trước đến giờ quỷ kế đa đoan, nếu y dám mở ra loại tiền đặt cược này, nói rõ là đã định liệu trước.
Một hoàng tử khác cũng khẽ gật đầu.
Bọn họ hiểu rất rõ vị Nhị hoàng huynh này, thủ đoạn cùng trí tuệ, đều rất mạnh mẽ.
- Tiểu tử này quá kích động rồi, trúng phép khích tướng của Nhị hoàng huynh, dù cho người này có thực lực tuyệt vời, cuối cùng cũng không đáng trọng dụng.
Tam Hoàng Tử cũng lắc đầu nói.
Chỉ có Thất Công Chúa im lặng không nói, nhìn kỹ Từ Khuyết, trong mắt hơi lấp loé, suy tư.
Từ trên mặt Từ Khuyết, nàng giống như nhìn thấy sự tự tin mạnh mẽ.
Lúc này, Nhị Hoàng Tử cất bước đi ra, trên mặt lần nữa khôi phục ý cười, giống như đang bày mưu nghĩ kế, trêu tức nhìn Từ Khuyết nói:
- Nếu ngươi tự xưng Thực Thần, nói vậy trù nghệ tuyệt vời, vậy bổn hoàng tử liền hỏi trù nghệ của ngươi.
- Há, đến đi, ta rửa tai lắng nghe.
Từ Khuyết nhẹ như mây gió, thi trù nghệ?
Nói đùa, bản bức vương là sinh viên tài năng của Tân Đông Phương!
Đại Trung Hoa ta mỹ thực gì mà không có?
Còn có thể sợ một tiểu thổ dân như ngươi?
Chỉ cần là đề mục liên quan tới ăn, mặc cho ngươi chơi kiểu gì, cũng đừng mong chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của bản bức vương.
- Ha ha, vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn hoàng tử liền hạn ngươi trong thời gian một nén nhang, làm ra một đồ ăn vừa thúi vừa mỹ vị, có thể làm được không?
Nhị Hoàng Tử lớn tiếng nói, vẻ hài hước trên mặt càng nồng nặc.
Tất cả mọi người lập tức cũng khiếp sợ tại chỗ.
Vừa thúi vừa mỹ vị?
Sao có thể có chuyện đó?
Đây không phải là hoàn toàn mâu thuẫn với nhau sao?
Đồ ăn thúi, làm sao có khả năng ra được mỹ vị?
Hai loại mùi vị mâu thuẫn lẫn nhau muốn dung hợp cùng nhau, đây không phải là cố ý làm khó dễ người sao?
Cái đề mục này của Nhị Hoàng Tử vừa ra tới, hầu như tất cả mọi người ở đây đều tỏ vẻ cay đắng, đồng tình nhìn về phía Từ Khuyết.
Mà đám người Tam Hoàng Tử tỏ vẻ quả thế, hiển nhiên là đã sớm biết Nhị Hoàng Tử muốn cố ý hãm hại Từ Khuyết, ra đề mục xảo quyệt như thế... Không! Phải nói là không người nào có thể làm được ra.
- Quả là như thế, tiểu tử này nhất định sẽ thất bại.
- Đề này của Nhị hoàng huynh cũng thật là không chê vào đâu được, không hổ là Nhị hoàng huynh.
Mấy người bên phía Tam Hoàng Tử đều lắc đầu cảm khái, đối với vị Nhị Hoàng Tử đại địch này, cũng càng trở nên coi trọng.
Lông mày của Thất công chúa cũng cau lại, chung quy khẽ lắc đầu, thở dài.
Dù cho nàng đối với Từ Khuyết có lòng tin, nhưng sau khi nghe được loại đề mục này, cũng không khỏi thất vọng, cho rằng Từ Khuyết không thể thắng lợi.
Bởi vì loại đề này, vốn rất khó giải!
Vị nữ tử bày sạp, cũng trong nháy mắt rất lo lắng, lo lắng nhìn về phía Từ Khuyết.
Husky tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, ôm bụng ở bên cạnh cười to lên:
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi lúc này mất mặt lớn hơn rồi! Đáng đời! Ha ha ha!
"Đùng!"
- Ngậm miệng chó lại cho ta.
Từ Khuyết một cái tát qua, vỗ vào ngoài miệng Husky, chợt vững vàng nắm chặt miệng của nó, không cho nó nói chuyện.
Chợt, ánh mắt của hắn quét về phía Nhị Hoàng tTử, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh.
- Đồ ăn vừa thúi vừa mỹ vị? Ha ha, ta thật sự rất bội phục sự thông minh của ngươi. Đến đến đến, lớp học tiểu cúc hoa ba ba nhập học rồi, ngày hôm nay ta liền để cho các ngươi mở mang, cái gì gọi là vừa thúi lại vừa mỹ vị.
Nói xong, Từ Khuyết vung tay lên, hơi suy nghĩ, gọi ra hệ thống, trong lòng hô to: Đi ra đi, đậu hủ thúi của ta.