Chương 374: Dựa Vào Cái Gì Không Thể Ăn?
Cửa đá vô cùng to lớn, dài khoảng chừng hai mét, chiều cao bốn mét, cùng vách đá hầu như hòa làm một thể.
Chỉ là trên cửa khắc đầy lít nha lít nhít phù văn, dường như mọc ra vô số nòng nọc, loại tâm ý trong lúc vô hình đó lộ ra cổ điển kia, khiến cho mọi người sinh lòng sợ hãi.
Từ Khuyết đứng trước cửa đá, lông mày hơi nhíu lại.
Bởi vì cửa đã bị mở ra một cái khe hở có độ rộng có thể để một người đi qua, hiển nhiên Husky đã nhanh hơn một bước.
Nhưng phía sau cửa lại vẫn bình tĩnh như nước, không có chút động tĩnh nào, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút không ổn.
- Ồ, cửa đá làm sao bị mở ra rồi?
Lúc này, mọi người phía sau đã theo lại đây, vừa nhìn thấy cửa đã bị mở ra, lập tức kinh ngạc nói.
- Đúng rồi, theo ghi chép bên trong Hoàng Lăng địa đồ, cánh cửa này không phải người bình thường có thể mở ra được, cần phá giải tổ hợp phù văn bên trên thì mới mở ra được.
- Từ thiếu hiệp, chẳng lẽ là ngươi mở ra à? Đã vậy cũng quá nhanh đi?
- Không đúng rồi, nếu như Từ thiếu hiệp mở ra cửa đá, chúng ta làm sao lại không nghe được tiếng vang đây?
Rất nhiều người đều nghi hoặc nhìn về phía Từ Khuyết.
Khóe miệng của Từ Khuyết lúc này giương lên, hờ hững xoay người, đối với mọi người cười nói:
- Không sai, cánh cửa này chính là ta mở, những bùa chú phía trên này căn bản không ngăn được ta, hơn nữa ta mới vừa rồi còn dùng tám thành công lực, lấy tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, cấp tốc đẩy ra cánh cửa này, Vì thế các ngươi không nghe được âm thanh cũng là bình thường.
- Tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh? Nhưng cũng không có lý do mà một chút động tĩnh đều không nghe được chứ?
Có người lập tức nghi ngờ nói.
Từ Khuyết liền trợn mắt nhìn sang:
- Ngươi biết cái gì? Người của Tạc Thiên Bang chúng ta, thủ pháp trộm mộ há lại là các ngươi có thể đoán được? Như loại cửa này, chúng ta đều có phương pháp đặc biệt để mở ra, sau khi đẩy ra tự nhiên là một chút động tĩnh đều không có, nếu như động tĩnh quá lớn, còn có thể gọi là trộm mộ sao? Cứ gọi khảo cổ đến rồi.
- Ây... Từ thiếu hiệp nói đúng rồi.
Vẻ mặt của các tu sĩ lập tức cứng đờ, vội vàng gật đầu cho là đúng, không thể cãi lại.
- Được rồi, long mạch hẳn là đang ở bên trong, đều theo sát một chút.
Từ Khuyết vung tay lên, suất lĩnh mọi người, từng người cái khe cửa kia chen chúc tới.
Sau cửa đá là một cái động dung nham to lớn, đỉnh vàng chói lọi, tất cả đều là khoáng vật kim loại thiên nhiên, lập loè ánh sáng.
Mà ở trong động, lại có mười mấy con đường không biết dẫn về nơi nào, mỗi một con đường đều đen kịt, khó có thể thấy rõ phần cuối ở đâu.
Mọi người sau khi bước vào bên trong, sắc mặt lập tức đều trở nên nghiêm túc.
- Những con đường này, ở trên bản đồ Hoàng Lăng cũng không có đánh dấu, hiển nhiên những tiên hoàng đều lưu lại phòng bị.
- Bên trong này tuy rằng khẳng định có một con đường có thể tìm được long mạch, nhưng nguy hiểm quá to lớn, những đường khác nhất định sẽ có nguy cơ to lớn.
- Lần này có chút khó tìm rồi.
Mọi người đều phát sầu.
Cũng có người đem ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, dù sao một đường này đều là do Từ Khuyết dẫn đường, đã để không ít người sản sinh cảm giác ỷ lại.
Đặc biệt là đám người Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa, hoàn toàn đem Từ Khuyết coi là người tâm phúc, tất cả đều theo ý kiến của hắn.
- Từ công tử, không biết cửa ải này có thể phá hay không? chúng ta nên đi một con đường nào đây?
Thất Công Chúa đến bên cạnh Từ Khuyết, nghẹ giọng hỏi.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười: - Chuyện này quá đơn giản, chỉ cần ta bấm ngón tay tính toán là được.
Bản thân hắn liền nắm giữ tầm long bí thuật, phong thủy thuật cũng bất phàm, muốn từ bên trong mười mấy cái lối đi tìm ra sinh môn cũng không khó.
Nhưng đoàn người vừa nghe thấy thế, lập tức lại sửng sốt.
CMN, ngươi liền cái này cũng biết?
Còn bấm ngón tay tính toán?
Nhiều con đường như vậy, ngươi làm sao mà bấm ra được? Chẳng lẽ thực sự là đã từng trộm mộ rồi?
"Vèo!"
Đột nhiên, Từ Khuyết bỗng nhiên bước ra một bước, năm ngón tay vừa bấm, lẩm bẩm:
- Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan, quan môn như hữu bát trọng hiểm, bất xuất âm dương bát quái hình.
Vừa dứt lời, ngón tay Từ Khuyết, vừa vặn hướng về một con đường trong đó.
Khóe miệng hắn giương lên:
- Chính là chỗ này!
Tất cả mọi người trong nháy mắt liền sững sờ.
Trời ơi, như thế này cũng được?
Liền dễ dàng như vậy tìm ra con đường?
Tầm long phân kim khán triền sơn?
Lời này nghe thấy quá thâm ảo.
Đến cùng là làm sao mà tính ra được?
Mấy người Thất Công Chúa cùng Tam Hoàng Tử cũng trợn to mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại còn có bản lĩnh như thế.
Mà ở ngoài Hoàng Lăng, mọi người cũng kinh ngạc đến ngây người.
- Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan! Lợi hại, quá lợi hại rồi!
- Lai lịch của Từ thiếu hiệp này khẳng định không đơn giản.
- Xem ra chúng ta thật phải đi tra thử, Tạc Thiên Bang này đến tột cùng là thần thánh phương nào thành lập.
...
Thái hậu ngồi ở bên trong thần câu, lúc này mở miệng truyền âm:
- Hoàng nhi, người này đến cùng có lai lịch ra sao?
Kim Hoàng lập tức tỏ vẻ khổ sở nói:
- Mẫu hậu, trẫm cũng không rõ ràng, vừa mới phái người đi thăm dò, thám tử vừa vặn từ tứ quốc khác trở về, lập tức liền sẽ đến Hoàng Lăng.
"Uh!" Thái hậu đáp lại một tiếng, liền không còn động tĩnh gì nữa.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết dĩ nhiên mang theo mọi người, từ con đường kia đi vào.
Thậm chí ở trong đường hầm, Từ Khuyết còn phát hiện ở trong một góc, có lưu lại vài dấu chân chó, hiển nhiên Husky cũng đã đi con đường này.
Hơn nữa trong lối đi ngờ ngợ có thể nhìn thấy không ít vết tích tranh đấu, như là một ít cơ quan, nhưng tất cả đều đã bị phá giải.
Điều này làm cho Từ Khuyết càng vững tin, lai lịch của Husky khẳng định không đơn giản.
Dọc theo đường đi phá nhiều cấm chế như vậy, bây giờ liền đường đều tìm đến chuẩn như thế, con chó chết bầm kia khẳng định không yếu giống như mới nhìn qua như vậy.
Mọi người càng chạy càng sâu.
Rất nhanh, bọn họ rốt cục đến được phần cuối.
"Gào!"
Một tiếng kêu quen thuộc, lập tức truyền tới.
Khóe miệng Từ Khuyết co rút, lập tức cất bước lượt tới.
Mọi người phía sau cũng đều theo sát mà lên, lướt ra khỏi miệng đường hầm.
Sau đó, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ thấy một con chó lớn lông trắng đen hai màu, đang hèn mọn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ cùng hưng phấn, nâng lấy một cây linh thảo ánh vàng lấp loé, mở ra miệng rộng liền muốn đưa vào.
"Vèo!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người đột nhiên xông lên, chính là Từ Khuyết.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh chóng, giống như một tia chớp màu đen, đột nuất hiện ở trước mặt Husky.
Chợt giơ cánh tay máy lên, một cái tát liền hướng trên mặt Husky đập tới.
"Đùng!"
Tiếng vang lanh lảnh, lập tức vang lên.
Husky bị đập bay ra ngoài, nhưng vẫn cầm chắt lấy cây linh thảo này, trên không trung trừng lớn hai con mắt, vạn phần khiếp sợ nhìn Từ Khuyết.
- Ăn cmn ngươi đấy à!
Từ Khuyết tức giận nói.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ngơ, đều khiếp sợ.
Thì ra Từ thiếu hiệp bình thường dạy sủng vật như thế.
Chẳng trách con chó này lợi hại như vậy, xem ra là Từ thiếu hiệp có phương pháp giáo dục.
Ầm!
Lúc này, Husky rơi lên trên mặt đất, cũng tỏ vẻ căm tức, cả giận nói:
- Tiên sư nó, ngươi muốn làm gì? Ta bằng bản lĩnh tìm tới linh thảo, dựa vào cái gì không thể ăn?
- Ngươi còn là chó, hẳn là phải ăn phân! Ăn linh thảo làm gì, loại linh thảo này là ngươi có thể ăn sao? Mau mau đem ra cho ta.
Từ Khuyết quát to.
Hắn thiên tân vạn khổ chạy đến Kim Nguyên quốc, chính là vì cây Thái Sơ Kim Linh Thảo này, bây giờ lại bị Husky nhanh chân đến trước, còn kém chút bị ăn mất, không tức giận mới là lạ.
Husky tỏ vẻ không phục, cả giận nói:
- Bản thần tôn là sói, dựa vào cái gì không thể ăn? Ah...
Lời mới vừa nói được một nửa, Husky đột nhiên sững sờ, hai mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào chiến y trên người Iron Man Từ Khuyết, vui vẻ nói:
- Tiểu tử, ngươi mặc trên người chính là cái gì? Nếu không... bản thần tôn đem cây linh thảo này đổi với ngươi?
- Đổi cm ngươi ấy đổi, mau đem linh thảo cho ta, bằng không ta sẽ thật cho ăn ngươi ăn phân.
Từ Khuyết tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
- Hừ, thiếu niên lang, chớ quá mức. Bản thần tôn tốt xấu cũng là hậu duệ Ma Long, há lại là ngươi có thể uy hiếp được? Hoặc là đem thứ trên người ngươi đổi, hoặc là liền đem 100 nồi đậu hủ thúi để đổi, chính ngươi chọn đi!
Husky nhìn ra cây linh thảo này đối với Từ Khuyết rất quan trọng, lập tức không còn sợ hãi nữa.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức nhắm lại:
- Xem ra ngươi thực sự là ngứa người rồi, cần phải buộc ta đem Kiếm Linh ra giáo huấn ngươi sao?
- Đừng đem Kiếm Linh ép ta, nếu ngươi không đem đồ vật tới đổi, bản Thần Tôn kiên quyết sẽ không giao ra linh thảo.
Husky vừa nghe đến hai chữ Kiếm Linh, trong nháy mắt có chút sợ hãi, nhưng thái độ vẫn hết sức kiên định.
Từ Khuyết lập tức căm tức, đang chuẩn bị gọi ra hệ thống, gọi Kiếm Linh ra đánh Husky một trận.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn nhưng rơi vào bên trong giao diện hệ thống thương thành, một cái pháp khí mới bán ra—— Kim Cẩu Hạng Quyển!
Kim Cẩu Hạng Quyển:
Là một cái vòng cổ có hiệu quả tương tự vòng kim cô, có thể dùng trên người yêu thú, lấy pháp quyết tự do tiến hành khống chế to nhỏ! (chú ý: Vật này đối với Yêu thú loại khuyển có hiệu quả mê hoặc, lực khống chế tăng mạnh.)
Độ bền: 100
Giá bán: 1000 điểm Trang Bức