Chương 427: Các Ngươi Không Sống Qua Một Khắc Này
- Ha ha, quả nhiên có một tên thiếu niên, còn rất tuấn tú.
Một thiếu nữ sau khi nhìn về phía Trai Bảo Các, con ngươi lập tức sáng ngời, cười hì hì nói.
Mặt của một tên thiếu niên lập bên cạnh lập tức tối sầm, trầm giọng nói:
- Ngươi mù sao? Tuấn tú còn có thể hơn được Thập Nhị Thiếu sao?
Thiếu nữ vội cười nói:
- Không có không có, Thập Nhị Thiếu mới là nam tử tuấn tú nhất.
Hiển nhiên, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu ở trong bọn họ có danh vọng rất cao, vài tên thiếu nam thiếu nữ kia xem ra thân phận cũng không tầm thường, nhưng ở trước mặt Hoàng thành Thập Nhị Thiếu, mấy người đều muốn tranh nhau làm y vui lòng.
- Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này. Đi tới đánh cược một bàn đi, ta vừa mới phái người đi tìm hắn để gây sự, các ngươi liền đánh cuộc xem, hắn có dám hoàn thủ hay không.
Lúc này, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu khoát tay áo một cái, mang theo vẻ bí ẩn nói ra.
Mấy người lập tức đáp:
- Tuyệt đối không dám hoàn thủ.
- Thập Nhị Thiếu, bên trong Hoàng thành có ai mà không biết ngài đâu, hắn làm sao có khả năng dám hoàn thủ với người của ngài?
- Chính là thế, ta cảm thấy chúng ta có thể đánh cược một chút, thiếu niên kia có khóc hay không, ha ha!
Những câu nói này không chỉ là bọn họ muốn lấy lòng Thập Nhị Thiếu, mà còn là đáp án chân chính trong lòng bọn họ.
Trước đây Nữ Đế ở Hoàng thành, vị Thập Nhị Thiếu này vẫn còn kiêng dè một chút, sẽ không chơi quá lớn, vì thế Nữ Đế cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, vẫn chưa quản quá nghiêm.
Bây giờ Nữ Đế không ở đây, hoàng hậu lại bại lui, toàn bộ Hoàng thành e rằng ngoại trừ Tử Huyên công chúa, liền chỉ có Thập Nhị Thiếu lớn nhất, thử hỏi có ai dám trêu chọc y? Dù cho động thủ hạ của y, cũng chính là đang đánh mặt y, hậu quả sẽ rất khốc liệt.
Vì thế Thập Nhị Thiếu nói ra chuyện đánh cược này, mấy người cơ bản cũng không cần nghĩ, trực tiếp đã có đáp án.
Nhưng Hoàng thành Thập Nhị Thiếu lại lắc đầu cười to lên:
- Các ngươi quá ngu, thiếu niên này vừa nhìn khẳng định không phải người trong Hoàng thành, phỏng chừng là vừa tới mấy ngày gần đây, e rằng còn chưa nghe nói qua danh hiệu của ta, bằng không ta cũng lười tìm hắn. Trêu chọc người như vậy mới càng thú vị.
- Ồ, Thập Nhị Thiếu nói thế, ta mới phát hiện hắn rất lạ mặt.
Một tên thiếu niên chợt nói.
- Thập Nhị Thiếu quả nhiên biết chơi.
- Xem ra lúc nữa hắn có thể sẽ ra tay.
- Ha ha, xem ra lần này chơi vui rồi.
Mấy người còn lại cũng bắt đầu sản sinh hứng thú, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Trai Bảo Các.
- Các ngươi vẫn là đánh cuộc xem hắn đánh người của ta mấy lần đi, sau đó nhớ đếm cẩn thận, hắn đánh người của ta một lần, ta liền trả lại hắn mười lần.
Hoàng thành Thập Nhị Thiếu lần nữa lạnh lẽo nở nụ cười.
Đánh một lần, đánh trả mười lần? Xem ra thiếu niên kia sắp xong đời rồi.
Vài tên thiếu nam thiếu nữ lưng không khỏi cảm thấy phát lạnh, đồng tình nhìn về phía Từ Khuyết bên trong Trai Bảo Các.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết vừa thăng cấp Tam Thiên Lôi Huyễn Thân xong, đang đứng lên, chuẩn bị rời khỏi Trai Bảo Các.
Hơn năm mươi bản pháp quyết, đổi lấy hơn 1,500 điểm công pháp tinh hoa, vốn tưởng rằng có thể một hơi tăng Tam Thiên Lôi Huyễn Thân tới viên mãn, không nghĩ tới lại mới tăng lên được có 30%, điều này làm cho Từ Khuyết thực sự cảm thấy căm tức.
Dựa theo tốc độ như thế này, hắn ít nhất còn phải thu mua hơn 100 bản pháp quyết, mới có thể tu luyện Tam Thiên Lôi Huyễn Thân đến viên mãn, nhưng pháp quyết kia thực sự là quá khó thu mua, Trai Bảo Các chỉ là một trường hợp đặc biệt, những người còn lại chỉ cần có pháp quyết, trên căn bản đều là cất giấu kỹ, không thể dễ dàng lấy ra bán.
Nhưng vào lúc này, trong lúc hắn vừa phát sầu, vừa bước ra khỏi Trai Bảo Các, trước mắt đột nhiên xẹt qua mấy bóng người, từ bên ngoài đường phố nhảy vào bên trong Trai Bảo Các, ngăn cản đường đi của Từ Khuyết.
Mấy người này đều là đại hán vóc người cường tráng, tỏ vẻ hung thần ác sát, tu vi cảnh giới cũng chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng lúc thấy Từ Khuyết, lại không chút nào sợ sệt, ngược lại vênh vang đắc ý, có loại khí thế hung hăng kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Một người trong đó tập trung vào Từ Khuyết, cất giọng hỏi:
- Tiểu tử, lão bản của cửa hàng này đâu?
- Ta chính là lão bản, thế nhưng tâm tình ta không tốt, không muốn nói chuyện cùng người khác, các ngươi có bao xa thì cút nhanh bao xa đi.
Tâm tình của Từ Khuyết vốn đang không thoải mái, gặp phải mấy người hung hăng này, lập tức càng căm tức.
Nhưng những người kia vừa nghe thấy vậy, lập tức mắt sáng lên, như là phát hiện chuyện gì thú vị lắm, giễu giễu nói:
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao? Dám dùng loại thái độ này nói chuyện với chúng ta, có biết chúng ta là ai hay không?
- Ta cần gì quan tâm các ngươi là ai? Cút nhanh lên.
Từ Khuyết không kiên nhẫn nói.
Mà lúc này, người đi đường lui tới trên đường phố, cũng bị động tĩnh này hấp dẫn, dân chúng đều vây quanh lại.
- Ồ, những người này là thủ hạ của Thập Nhị Thiếu, sao thiếu niên này dám nói với bọn họ như vậy?
Có người nhận ra thân phận của mấy đại hán này, lập tức kinh ngạc nói.
- Thiếu niên này xong rồi, vừa mới bỏ ra tám triệu Linh Thạch mua lại Trai Bảo Các, nhanh như vậy liền gặp phải phiền toái.
- Chỉ sợ là vừa tới Hoàng thành không lâu, thực sự là đáng thương quá.
- Chọc tới người của Thập Nhị Thiếu, không một ai có kết quả tốt.
Quần chúng vây xem đều đồng tình nói.
Trên tầng hai tửu lâu, một tên thiếu niên hơi thay đổi sắc mặt nói:
- Thập Nhị Thiếu, người càng ngày càng nhiều rồi. Vạn nhất tương lai truyền tới tai của Thủy Hoàng điện hạ...
Thập Nhị Thiếu lại cười nhạt nói:
- Hoảng cái gì? Xem cuộc vui là được, càng nhiều người mới càng thú vị. Nhớ đếm rõ ràng, lúc nữa hắn đánh bao nhiêu lần, ta muốn trả lại gấp mười lần!
- Được!
Mấy người lần nữa trở nên hưng phấn.
...
Mà bên trong Trai Bảo Các, vài tên đại hán nhìn thấy đoàn người vây xem đã trở nên nhiều, vẫn không hề sợ hãi, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng ở nơi này mở cửa tiệm, phải giao phí đường phố, ngươi đã là người mới tới, vậy trước hết giao một vạn Linh Thạch tháng này đi.
Ồ, thu bảo hộ phí? Còn dám đến chỗ bản bức vương thu?
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, cười lạnh nói:
- Thì ra các ngươi chính là người của tên Thập Nhị Thiếu gì đó à?
Vài tên đại hán cũng đang cười lạnh:
- Nếu đã biết, vậy thì nhanh đưa Linh Thạch ra trước đi. Bằng không ngươi phát sinh chuyện bất ngờ gì, liền không thể trách chúng ta đâu.
- Nhưng ta nghe nói mỗi tháng chỉ cần 1 ngàn khối Linh Thạch mà, đầu các ngươi có phải là bị lừa đá rồi không? Trực tiếp đã muốn thu 1 vạn Linh Thạch?
Từ Khuyết tiếp tục cười lạnh, vốn là hắn đang căm tức, giờ khắc này lửa giận trực tiếp bốc lên đầu.
"Hítt!"
Mọi người tại đây vừa nghe thấy vậy, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thiếu niên này bị điên rồi sao?
Nếu đã biết Thập Nhị Thiếu, làm sao còn dám mở miệng mắng những hạ nhân này?
Phải biết, Thập Nhị Thiếu rất nổi danh bênh vực thủ hạ đó
- Làm càn!
Vài tên đại hán vừa nghe thấy Từ Khuyết nói như vậy, lập tức phẫn nộ quát.
- Ngươi tính là thứ gì, cũng dám mắng chúng ta?
- Ngươi mắng chúng ta, chính là đang mắng Thập Nhị Thiếu, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
- Chỉ cần chúng ta đồng ý, đừng nói thu của ngươi 1 vạn Linh Thạch, coi như muốn thu ngươi 10 vạn Linh Thạch cũng có thể.
- Bây giờ chúng ta cải biến chú ý, ngươi mau quỳ xuống, giao ra 10 vạn Linh Thạch, bằng không ta dám cam đoan, ngươi không sống qua đêm nay!
Mấy người liên tiếp lớn tiếng quát lên, căn bản không đem Từ Khuyết vốn có cảnh giới cao hơn bọn họ một đoạn dài để ở trong mắt.
Đám người vây xem ở đây cũng đều lắc đầu, tỏ vẻ đồng tình nhìn Từ Khuyết, cho rằng kết cục của hắn sẽ rất khốc liệt.
Nhưng mà, khóe miệng của Từ Khuyết lại nổi lên một vệt cười lạnh, lắc đầu nói:
- Chỉ là mấy con chó, cũng dám ở đây nói cái gì bảo đảm? Ngược lại ta thật ra có một việc có thể bảo đảm với các ngươi một chút, đó là... Các ngươi không sống qua một khắc này!
Nói xong, hắn xoay cổ tay một cái, đột nhiên lấy ra một thanh kiếm.
Xèo!
Cánh tay hầu như không nhúc nhích một chút nào, nhưng một luồng ánh kiếm đột nhiên từ trước mắt vài tên đại hán xẹt qua, giống như sao băng, lóe lên một cái rồi biến mất.