Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 446: Đại Kế Kiếm Tiền Của Từ Khuyết

Chương 446: Đại Kế Kiếm Tiền Của Từ Khuyết
Từ Khuyết nghĩ được một biện pháp có thể nhanh chóng kiếm được Linh Thạch.
- Cô nương, không bằng như vậy nhé, cho ta thời gian mấy ngày, ta về nhà lấy Linh Thạch, thế nào?
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn về phía cung trang nữ tử.
Cung trang nữ tử sững sờ, vội vàng nói:
- Vương công tử chờ chốc lát, để ta đi xin chỉ thị.
Nói rồi nàng xoay người rời khỏi phòng nhỏ, xin chỉ thị của mấy vài đại nhân vật trong thương hội.
Mà mọi người ở đây cũng nghe được lời Từ Khuyết nói, nhất thời cảm thấy khiếp sợ.
- Nhà hắn thật sự có nhiều Linh Thạch như vậy?
- CMN, còn tưởng rằng hắn là đang chém gió, không ngờ lại là sự thật. Hắn về nhà là có à?
- Không đúng, với tính cách của tên này, không phải là muốn chạy trốn chứ?
- Ừ, thật là có khả năng này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngờ vực, luôn cảm thấy nhân phẩm Từ Khuyết quá kém không thể tin.
Nhưng sau khi cung trang nữ tử đi xin chỉ thị quay về, lại cười nhạt nói:
- Vương công tử, cân nhắc đến số lượng Linh Thạch ngươi cần thanh toán quá to lớn, cũng phá vỡ kỷ lục cao nhất của Thiên Lưu Thương Hội chúng ta khi tổ chức buổi đấu giá, đồng thời ngài cũng là khách quý của thương hội chúng ta, vì thế chúng ta có thể cho ngươi thời gian bảy ngày đi chuẩn bị Linh Thạch.
Mọi người nghe thấy lời này đều há hốc mồm.
Dựa vào, Thiên Lưu Thương Hội điên rồi à?
Lại thật sự cho cái tên này thời gian đi chuẩn bị, hơn nữa còn cho bảy ngày?
Không sợ hắn chạy sao?
Nhưng sau đó cung trang nữ tử nhanh chóng bổ sung:
- Vương công tử, xuất phát từ việc an toàn, thời gian bảy ngày này, những vật phẩm ngài đấu giá, trước tiên sẽ để lại Thiên Lưu Thương Hội, thế nào?
- Không thành vấn đề à, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.
Từ Khuyết lúc này gật đầu đáp ứng.
Những vật đấu giá kia hắn vốn chẳng lọt mắt, nếu không phải những đồ này là của Nữ Đế, hắn cũng không thèm quay lại mua.
Vì thế để lại Thiên Lưu Thương Hội cũng không khác gì cả, huống hồ còn có thể thu hồi lại.
Mà mọi người cũng thi nhau thoả mãn gật đầu, rất tán thành đối với phương pháp xử lý của Thiên Lưu Thương Hội, nếu như Từ Khuyết thật sự bỏ chạy, không chỉ không lấy được những vật này, mà còn mất không hơn năm mươi ức Linh Thạch.
Nhưng lão giả trong phòng sát vách của Từ Khuyết lại buồn bực đến mức thổ huyết.
Thật vất vả kiềm chế đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, chờ Từ Khuyết rời khỏi đây sẽ ra tay giết người đoạt bảo, nhưng không ngờ những vật đấu giá kia đều để lại Thiên Lưu Thương Hội.
Mẹ nó, như thế làm sao cướp được?
Lão giả vô cùng tức giận, nhưng lại không có biện pháp nào, ông ta cũng không bỏ ra nổi hơn hai mươi ức Linh Thạch để bù cho Từ Khuyết.
Cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng quyết định ở lại, chờ Từ Khuyết bảy ngày sau mới hạ thủ.
Nhưng Từ Khuyết vốn không để lão giả này trong mắt, đã sớm vất lão ra sau đầu, trong lòng đang suy nghĩ đại kế để kiếm tiền.
Hắn gọi ra hệ thống, mua các loại dụng cụ và vật liệu với số lượng lớn, chuẩn bị làm việc gây dựng sự nghiệp khiến toàn bộ thế giới phải kinh sợ!
- Vương công tử, nếu đã như vậy, tiểu nữ sẽ ở đây chờ ngài trở về. Đồ vật chúng ta sẽ giữ gìn, ngài cứ yên tâm đi.
Lúc này, cung trang nữ tử cười nói.
Từ Khuyết "Ừ" một tiếng, không phí lời nữa mà trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, trong tay còn lấy ra một tấm khế đất.
Tất cả mọi người bị hành động này của hắn làm cho sững sờ.
- Chuyện gì xảy ra? Tên này muốn đi đâu?
- Thật sự chạy về nhà lấy Linh Thạch?
- Nhưng nhà hắn ở đâu? Lại phải tốn thời gian bảy ngày? Xem ra khẳng định không phải người Thủy Nguyên Quốc chúng ta rồi.
- Quan tâm hắn là người nơi nào, nếu như trong vòng bảy ngày mà hắn không lấy ra được 26 ức Linh Thạch, hắn sẽ thành trò cười cho mọi người.
- Ha ha, hiện tại chờ nhìn hắn trở thành chuyện cười thôi.
...
Từ Khuyết vừa đi, mọi người nhanh chóng nghị luận.
Rất nhiều người không nghĩ Từ Khuyết thật sự có thể mang đến hơn hai mươi ức Linh Thạch, dù sao số lượng Linh Thạch này quá lớn, không phải trong thời gian ngắn là có thể tùy tiện lấy ra được.
Cũng không ít người hiếu kỳ, nhanh chóng theo chân Từ Khuyết rời khỏi Thiên Lưu Thương Hội, muốn xem hắn sẽ đi đâu.
Dù sao cho dù là phải về nhà lấy Linh Thạch, cũng không cần thiết vội vàng như thế, bảy ngày thời gian dùng truyền tống trận cũng đủ để đi khắp ngũ quốc.
- Hả? Hắn chạy sai phương hướng à? Đây không phải đường đi tới truyền tống trận!
Có người chạy theo Từ Khuyết, sau khi chạy một đoạn, cảm giác không đúng tự hỏi.
Từ Khuyết cũng không chạy về nơi đặt truyền tống trận, mà là chạy về ngoài chợ.
Hắn một đường chạy vội, nhìn rất hưng phấn, cuối cùng lại ngừng lại ở Trai Bảo Các.
Trai Bảo Các vốn bán pháp quyết, mấy ngày trước bị Từ Khuyết dùng tám ngàn vạn Linh Thạch thu mua, mấy chục bản pháp quyết đều dùng hết rồi, hiện tại chỉ còn lại một cửa hàng trống trải.
Từ Khuyết vốn đã quên mất mình có cửa hàng này, nhưng khi nãy hắn kiểm tra kho trữ vật hệ thống, đột nhiên phát hiện bên trong có một tấm khế đất, linh quang hắn lóe lên, chuẩn bị mở cửa hàng làm ăn!
Với tính cách của hắn, làm việc gì cũng nghĩ tới là làm, sau khi rời khỏi Thiên Lưu Thương Hội, liền trực tiếp chạy về chỗ này, lần này phải đại triển thân thủ sửa lại cửa hàng.
- Tên này muốn làm cái gì thế? Tại sao đột nhiên lại chạy đến chỗ này? Trai Bảo Các không phải cửa hàng của Gia Cát tướng quân sao?
Có người nhìn thấy Từ Khuyết dừng lại, không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi ngốc à, đây vốn là cửa hàng của Gia Cát tướng quân, ngươi vẫn cho rằng tên này là Vương Tư Thông hả, hắn rõ ràng chính là Gia Cát tướng quân đã dịch dung.
Lúc này có người trợn trắng mắt nói
Đoàn người đều dừng lại, núp ở phía xa, tiếp tục quan sát Từ Khuyết.
Từ Khuyết sau khi suy tư một, đã biết phải sửa cửa hàng như thế nào, lúc này lấy trong kho trữ vật hệ thống một tấm Truyền Âm Phù.
"Xoạt!"
Linh khí tuôn ra, Truyền Âm Phù trong nháy mắt sáng lên.
Từ Khuyết trầm giọng quát:
- Tuyết Thành quân nghe lệnh, lập tức đến Trai Bảo Các, đừng mang Husky tới!
Bạch!
Truyền Âm Phù trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng lướt đi, mang theo truyền âm của Từ Khuyết bay tới hoàng cung.
Sau đó, Từ Khuyết bắt đầu đi loanh quanh các tiệm khác cạnh Trai Bảo Các.
Hai tay hắn chắp sau lưng, bình chân như vại đánh giá những cửa hàng bên cạnh, thoáng suy tư.
Mấy cửa hàng bên cạnh đều bán vải vóc và pháp khí, bị Từ Khuyết quan sát một hồi như thế, nhất thời cảm thấy da đầu run lên.
- Tình huống thế nào? Tên này muốn làm gì?
- Làm sao vẫn loanh quanh ở bên ngoài?
- Nhìn ánh mắt kia của hắn, luôn cảm thấy có chỗ không đúng a.
- Ôi, mau nhìn, hắn đi vào rồi.
Có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Chợt thấy Từ Khuyết bước vào trong cửa hàng của bọn họ.
Đây là cửa hàng bán pháp khí, Từ Khuyết quan sát một hồi, liền biết cửa hàng làm ăn rất bình thường, cũng không quá lớn.
Hắn muốn làm chuyện làm ăn, khẳng định phải mở rộng cửa hàng, chỉ một gian Trai Bảo Các khẳng định là không đủ.
- Vị khách quan này, xin hỏi ngài cần phải mua thứ gì?
Chưởng quỹ cửa hàng pháp khí bước đến dò hỏi.
Từ Khuyết híp hai mắt lại, cười nói:
- Ta muốn mua cửa hàng.
- Cái gì?
Chưởng quỹ sửng sốt.
- Ta muốn mua lại cửa hàng này, ngươi ra giá đi.
Từ Khuyết đáp.
Chưởng quỹ mãi mới tỉnh táo lại, cười khổ nói:
- Chuyện này... Chuyện này...
- Đừng này này này, ta muốn làm chuyện làm ăn, thấy không, Trai Bảo Các sát vách là của ta, ngươi bán cửa hàng này cho ta, ta có thể mở rộng ra để buôn bán. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhập cổ cũng được.
- A?
Chưởng quỹ trở nên mờ mịt.
Nhập cổ? Ý gì?
Từ Khuyết lông mày nhíu lại, giải thích:
- Chính là ngươi đóng góp cửa hàng ra, đến lúc đó ta làm ăn kiếm lời, sẽ chia cho ngươi lợi nhuận.
Đương nhiên, sau khi chuyện làm ăn của chúng ta phát triển, còn có thể dùng lợi nhuận này để mở chi nhánh, một gian biến hai gian, hai gian thành bốn gian, 4 biến 8,... Ra thị trường rồi lại góp vốn. Để đầu cơ cổ phiếu. Lại phân tách ra thị trường, đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều khiến ngươi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất