Chương 73: Dược Hiệu Mãnh Liệt
- Biết chứ, Thiên Tâm Âm Dương Tửu!
he được câu này, vẻ thoả mãn trên mặt của Viêm Dương công chúa do mưu kế đạt được, trong nháy mắt biến mất hết sạch, cả khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Tử Huyên một bên nghe thấy vậy đột nhiên trợn mắt lên, khó có thể tin.
Từ Khuyết cười nhạt: - Cơ Uyển Thanh à Cơ Uyển Thanh, tâm địa của ngươi thực sự là đen tới cực điểm, hại ta một lần không đủ còn muốn hại ta lần thứ hai, chiếu tính khí của ta trước kia, ngươi bây giờ đã là một người chết. Nhưng ta thay đổi chủ ý, muốn nhìn một chút sau khi ngươi uống Thiên Tâm Âm Dương Tửu, sẽ như thế nào...- Ngươi... ngươi nói cái gì?
Viêm Dương công chúa phát hoảng tại chỗ, tỏ rõ vẻ khiếp sợ nhìn Từ Khuyết, thân thể lung lay một cái, đột nhiên lui một bước.
Tử Huyên cũng biến sắc, kinh hãi nói: - Từ Khuyết, ngươi... ngươi làm cái gì? - Cũng không cái gì, chính là đổi cốc một chút mà thôi.
Từ Khuyết nhún nhún vai, con ngươi nhìn về phía Viêm Dương công chúa, cười nhạt nói:
- Theo lý mà nói, ngươi hiện tại hẳn là cả người toả nhiệt, muốn cởi quần áo rồi.- Làm càn, ngươi... ngươi...
Viêm Dương công chúa vừa giận vừa sợ, nhưng lúc này nói còn chưa dứt lời, nàng lập tức nhận ra được thân thể xuất hiện dị dạng, tâm thần rung mạnh.
- Ta vừa nãy rõ ràng đã nhắc nhở với ngươi, đừng giở trò gian, nhưng đáng tiếc ngươi không nghe, một mực tự cho là thông minh, cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống!
Từ Khuyết cười lạnh nói, hai tay khoanh ở trước ngực, cả người tựa ở bên cây đại thụ, chuẩn bị xem cuộc vui.
"Đùng!"
Thiên Tâm Âm Dương Tửu trong cơ thể Viêm Dương công chúa bạo phát, giống như hỏa thiêu xung kích cả người, trong nháy mắt đã mất đi tất cả khí lực, tiếp đó trực tiếp ngã ngồi trên đất, trên mặt bắt đầu hiện lên sắc đỏ ửng, hô hấp từ từ trở nên gấp gáp.
"Loạt xoạt!"
Nàng bắt đầu lôi kéo xiêm y của chính mình, nhưng khí lực căn bản không đủ dùng, chỉ là đem cổ áo ngực gỡ bỏ ra, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, tay nhỏ cũng bắt đầu khẽ vuốt lên thân thể của chính mình.
Sau đó, một tiếng thở gấp nhỏ nhẹ nhàng từ yết hầu nàng phát ra, thiên kiều bá mị, loại cao ngạo lạnh lẽo lúc trước kia, từ lâu không còn sót lại chút gì.
...
Tử Huyên ở bên cạnh lập tức hoảng hồn, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng đưa nàng đỡ lấy, lo lắng nói: - Công chúa, ngươi... Ô...
Nói còn chưa dứt lời, Tử Huyên càng trực tiếp bị Viêm Dương công chúa ôm lấy, hôn miệng.
Từ Khuyết kinh ngạc đến ngây người.
CMN, hiệu quả của thuốc này cũng quá mạnh mẽ đi, liền nam nữ đều không phân? Xem ra vẫn nên trốn xa chút thì tốt hơn...
Từ Khuyết sờ sờ cằm, cân nhắc có phải là nên bò lên trên cây ngồi xem.
Nhưng lúc này, Tử Huyên dĩ nhiên từ trong tay Viêm Dương công chúa tránh ra, đối mặt với Viêm Dương công chúa triệt để rơi vào trong tác dụng của Thiên Tâm Âm Dương Tửu, Tử Huyên ở trên khí lực vẫn là đủ để chiếm thượng phong.
Nàng đỏ cả mặt đứng lên, song chỉ ngưng lại, đầu ngón tay hiện lên một đạo chân nguyên màu xanh lam, giống như nước trong, bỗng dưng vẽ ra một đường cong tròn, nhắm thẳng về Viêm Dương công.
"Vèo!"
Nhất thời, Viêm Dương công chúa liền bị một dòng nước hình tròn vây quanh, tiếp đó lam quang lóe lên, dòng nước hiện lên, hóa thành một cái lồng nước dạng cái bát úp, trực tiếp đem Viêm Dương công chúa cấm cố ở bên trong, chính là một đạo thủy lao quyết.
- Thủy nguyên linh khí? Hóa ra là ngươi là người của Thủy Nguyên Quốc.
Từ Khuyết hơi kinh ngạc nói.
Tử Huyên làm xong tất cả những thứ này, đột nhiên xoay người, hàm răng khẽ cắn môi dưới, mặt hướng tới Từ Khuyết, trực tiếp quỳ xuống.
- Từ Khuyết, Tử Huyên cầu ngươi, hãy cứu công chúa!
Nàng run giọng nói, trong tròng mắt suốt chảy ra nước mắt.
Sắc mặt của Từ Khuyết nhất thời chìm xuống, cười lạnh nói: - Nàng đây là tự làm bậy, không thể sống. Trừ phi đầu ta bị lừa đá, bằng không không thể vô duyên vô cớ cứu nàng, bây giờ nhìn nàng chết đi như thế, vừa vặn hợp ý ta.- Từ Khuyết, chỉ cần ngươi đồng ý cứu công chúa, Tử Huyên đồng ý đem tu vi suốt đời và linh căn cho ngươi, làm nô tỳ, bù đắp những gì bọn họ làm với ngươi lúc trước, van cầu ngươi cứu nàng!
Tử Huyên khóc lóc cầu xin, trên mặt nước mắt như mưa, làm cho người ta khó có thể chối từ.
Từ Khuyết không hề bị lay động, nhàn nhạt lắc đầu: - Tu vi cùng linh căn của ngươi đối với ta không có tác dụng gì, ta cũng không cần nô tỳ.- Vậy ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi chịu cứu công chúa, Tử Huyên cái gì cũng đồng ý.
Tử Huyên khổ sở cầu xin.
- Thật không? Nói đến, ta thực sự cần một món đồ.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nói ra:
- Cho ta địa đồ Hoàng Lăng của Hỏa Nguyên Quốc cùng Thủy Nguyên Quốc!
Tử Huyên lập tức ngây người.
Từ Khuyết tiếp tục nói ra: - Ngươi đã là người của Thủy Nguyên Quốc, lại cùng công chúa thân cận như vậy, nói vậy thân phận cũng không đơn giản phải không? Chỉ cần ngươi đem địa đồ Hoàng Lăng của hai nước Hỏa Nguyên Quốc cùng Thủy Nguyên Quốc ra, ta liền đồng ý cứu người.- Ngươi... ngươi muốn địa đồ Hoàng Lăng làm cái gì?
Tử Huyên kinh ngạc nói.
- Không làm cái gì, chỉ là đi dạo một vòng, nhìn có bảo bối gì có thể lấy.
Từ Khuyết cười nhạt nói.
Tử Huyên lắc lắc đầu: - Vô dụng, coi như có địa đồ ở trong tay, bên trong Hoàng Lăng có vô số cấm chế, liền cường giả Anh Biến Kỳ cũng không dám bước vào, một khi tiến vào bên trong, chưa bao giờ có người có thể sống sót mà đi ra ngoài, ngươi...- Không cần phải để ý đến nhiều như vậy, ta chỉ cần địa đồ.
Từ Khuyết cắt ngang nàng.
Hoàng Lăng nguy hiểm cỡ nào, Từ Khuyết rõ ràng, thế nhưng nếu có thể được địa đồ, nguy hiểm của hắn sẽ giảm thiểu hơn nửa.
Tử Huyên im lặng, con ngươi lấp loé, tựa hồ đang do dự không quyết định.
- Ừm... ừm... a...
Lúc này, Viêm Dương công chúa bên trong thủy lao, tiếng thở gấp càng ngày càng mãnh liệt.
Gò má Tử Huyên lập tức đỏ lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: - Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi cứu công chúa, ta liền đi Thủy Nguyên Quốc lấy địa đồ Hoàng Lăng ra cho ngươi. Thế nhưng địa đồ Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc bị cất giấu ở bên cấm địa trong thiên điện, chỉ có huyết thống dòng dõi Cơ gia mới có thể đi qua. Trong thiên hạ, cũng chỉ có Hỏa Hoàng cùng mấy vị hoàng tử và công chúa mới có thể đi vào.- Vì thế ngươi muốn nói cho ta, ngươi không lấy được địa đồ Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc? Nếu là như vậy, vậy ta cũng không có biện pháp giúp ngươi cứu người, dù sao ta hi sinh cũng rất lớn, tất cả đều là tinh hoa suốt đời.
Từ Khuyết từ tốn nói.
Nếu như cứu công chúa có thể đổi về hai tấm địa đồ Hoàng Lăng, Từ Khuyết đương nhiên tình nguyện, ngược lại lúc trước cũng từng có quan hệ vợ chồng, bây giờ lại tới một lần nữa, cũng không tính là thiệt thòi, dù sao tâm địa của Viêm Dương công chúa này tuy rằng tàn nhẫn chút, nhưng sắc đẹp xác thực khuynh quốc khuynh thành, mê người cực kỳ.
Tử Huyên nghe Từ Khuyết nói "tinh hoa suốt đời", nhất thời đỏ cả mặt, thấp giọng nói: - Ta có thể thuyết phục công chúa, lấy địa đồ Hoàng Lăng cho ngươi.- Được, vậy trước tiên ăn vào hạt đan dược này.
Từ Khuyết xoay tay một cái, bỗng dưng lấy ra một bình đan dược.
- Viên thuốc này tên là Tam Thi Phệ Hồn Đan, một khi ăn vào, không có thuốc nào chữa được, nếu các ngươi phản bội ta, một ý nghĩ của ta liền có thể làm các ngươi mất mạng, hơn nữa các ngươi cũng đừng nghĩ chết rồi liền thôi, ta sẽ đem bọn ngươi cởi sạch ném vào nơi nhiều người nhất trong Hoàng thành.
- Ngươi...
Tử Huyên nghe xong, nhất thời cả người run lên, khó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết.
Mặt Từ Khuyết không hề cảm xúc, đem đan dược đưa tới: - Ăn hay là không ăn, chính ngươi quyết định.- Ta ăn!
Tử Huyên cắn răng, tiếp nhận đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng, nuốt xuống, ánh mắt giống như cầu xin nhìn về phía Từ Khuyết, nói: - Cứu công chúa.
Từ Khuyết thở dài một hơi, tâm tình lập tức trở nên quái lạ.
Ánh mắt nhìn phía mảnh thủy lao kia, bên trong từ lâu cảnh "xuân" một mảnh, ngọc thể của Viêm Dương công chúa nằm ngang, phong thái yểu điệu thân thể trắng nõn như tuyết, hai cái chân ngọc thon dài, đang nhẹ nhàng ma sát qua lại... ma sát...