Chương 77: Phá Núi, Đoạn Lãng, Mở!
Vắng lặng một lúc, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.
Đoàn người nhìn lẫn nhau, không biết nên làm sao đáp lại một câu "Một chiêu liền có thể phá tan" kia của Từ Khuyết, dù sao chuyện này... mạnh miệng khoác lác đến mức có chút quá mức rồi.
Mãi đến một lát sau, một tên thiếu niên mặc áo xanh từ bên trong mấy người đi ra, cầm lấy hai tấm Tị Hỏa Phù, hăng hái, nóng lòng muốn thử.
- Các vị đạo hữu, tại hạ đi trước một bước, hẹn gặp lại ở cửa ra trận pháp nhé.
Nói xong, hắn liền cất bước hướng về màn ánh sáng vô hình kia đạp đi.
"Ầm!"
Dưới một tiếng vang trầm nhẹ nhàng, màn ánh sáng đột nhiên mở ra một lỗ hổng, một luồng gió nhiệt nóng bỏng trước mặt thổi lại đây.
Xuyên thấu qua chỗ hổng kia, bọn Từ Khuyết nhìn thấy mảnh đại dương lửa trong trận pháp, đang cháy hừng hực.
Sắc mặt của thiếu niên mặc áo xanh ngưng lại, thôi động Tị Hỏa Phù trong tay, hóa thành một màn ánh sáng màu xanh lam nhạt, trong nháy mắt bao phủ cả người, chợt cất bước bước vào chỗ hổng, không hề chần chờ đi tới.
- Chư vị, tại hạ cũng đi.
Lúc này, lại một tu sĩ tiến lên.
Y đứng trước biển lửa, lấy ra một chiếc thanh đăng, đèn đang tắt, nhưng theo y thôi thúc pháp quyết, một tia sáng thắp lên, bao trùm ở bên ngoài thân thể hắn, trở thành một cái ô, lúc bước qua biển lửa, ngọn lửa không chút nào dính vào quần áo, đều bị chiếc đèn hấp thu.
- Một chiếc thanh đăng tốt, Lâm đạo hữu lại nắm giữ bảo vật như vậy, quả nhiên cũng có qua tạo hóa.chúng ta cũng đừng trì hoãn thời gian, cùng vào thôi.
Kinh diễm trong mắt Tằng Phồn Vinh liền tắt đi, đồng thời cũng bắt đầu hiệu triệu những người còn lại đồng thời lên đường.
Mọi người đều gật đầu, từng người lấy ra pháp khí hoặc phù lục.
Chỉ có Từ Khuyết đứng tại chỗ, không có động tĩnh.
Sắc mặt của Tằng Phồn Vinh quái lạ liếc mắt nhìn hắn, hỏi: - Hoa huynh, không bằng cùng ta cùng đi vào đi?
Từ Khuyết vung tay lên, cười nhạt nói: - Không cần, ta chờ các ngươi đi qua mới phá tan trận này, nếu không sẽ ngộ thương đến các ngươi.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
- Ây...
Tằng Phồn Vinh cùng mấy người khác nghe thế thì khóe miệng co rút lại, không nói gì, cũng không biết nên nói như thế nào.
- Hoa huynh, vậy huynh hãy chú ý một chú, chúng ta cáo từ trước.
Một tên thiếu niên lắc lắc đầu, bước vào biển lửa.
Tằng Phồn Vinh cũng nhìn Từ Khuyết miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu ra hiệu nói lời từ biệt.
Sau đó, mấy người hướng về biển lửa đi tới, sắc mặt ngưng lại, bày ra các loại thần thông, biến mất ở trong biển lửa!
Trên mặt Từ Khuyết xẹt qua một nụ cười sâu xa, rất kiên trì đứng ở ngoài biển lửa bắt đầu chờ đợi.
...
Cùng lúc đó, lối ra biển lửa, hai cô gái trẻ trên người mặc lục y lưu quang chân đạp mắt trận, đang quan sát kỹ Liệt Hỏa Đại Trận.
Hai người này đang phụ trách chủ trì trận pháp, vạn nhất có người không chịu được nhiệt độ cao của biển lửa liền sẽ bị các nàng ném ra.
Dù sao mất mặt cũng còn hơn là mất mạng.
- Cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào không chịu được Liệt Hỏa Đại Trận, đúng là để chúng ta thanh nhàn hơn rất nhiều.
Một tên nữ tử đáng yêu tuổi khá nhỏ, nhìn đám người Tằng Phồn Vinh trong trận, không khỏi cười nói.
- Hết cách rồi, có người tiết lộ trận pháp ra ngoài, hiện tại những người này đều có chuẩn bị mà đến, chúng ta muốn thay đổi trận pháp cũng không kịp, cửa ải này chỉ sợ là không ngăn được bao nhiêu người.
Một nữ tử khác vóc người cao gầy lắc lắc đầu, cười khổ nói.
Lập tức nàng nhìn về phía ngoài trận, đột nhiên ngẩn ra: - Hả? Nhóm người này không phải đồng thời tới đây sao? Làm sao còn lại một thiếu niên mặc áo bào đen không vào? - Thật giống như bị người bỏ lại, hẳn là không chuẩn bị phương pháp tránh lửa đi, thật đáng thương quá.
- Ta nhìn bộ dáng của hắn rất đẹp trai, nếu có thể trở thành tiểu sư đệ của hai ta, đúng là có thể kết giao một phen. Bây giờ nhìn lại... Chỉ sợ là vô duyên với Thiên Hương Cốc chúng ta rồi.
Hai người đối thoại, trong biển lửa cũng đi ra hai tên tu sĩ, một trước một sau, chính là hai thiếu niên mặc áo xanh tiến nhập Liệt Hỏa đại trận đầu tiên.
Sau đó, mấy người Tằng Phồn Vinh cũng lục tục đi ra, nhìn qua thoáng hơi chật vật, nhưng cũng coi như thành công vượt qua biển lửa.
Đoàn người một lần nữa gặp nhau, cũng dồn dập chúc mừng nhau.
- Được rồi, chúng ta đi báo danh đi!
Thiếu niên mặc áo xanh phất phất tay, tỏ rõ vẻ vui mừng nói.
Tằng Phồn Vinh xoay người liếc mắt nhìn, chần chờ nói: - Vẫn nên chờ Hoa huynh một chút đi, ta thấy hắn hẳn là cũng chuẩn bị đi vào.- Tăng huynh, không cần chờ hắn. Chúng ta đều nhìn nhầm, vốn tưởng rằng Hoa Vô Khuyết này là cao thủ, không nghĩ tới cũng là người lòng dạ cao ngạo, tình nguyện đứng ở bên ngoài không có biện pháp nào, cũng không muốn nhận lòng tốt của ngươi, người này không đáng kết giao.
Thiếu niên mặc áo xanh lắc đầu nói.
Những người còn lại cũng khẽ gật đầu, nói: - Nếu như hắn chỉ là khước từ ý tốt của Tăng huynh, ta cũng rất bội phục hắn, nhưng sau đó hắn lại nói ẩu nói tả, nói có thể một chiêu phá tan trận pháp này, làm ta hoàn toàn không còn càm tình tốt với hắn nữa.- Đúng đấy, người như thế quá xốc nổi.
- Đoán chừng hắn đang ở bên ngoài nóng nảy lắm, chúng ta đừng để ý tới hắn, trước tiên đi báo danh đã.
...
Bên trong mắt trận, hai nữ đệ tử Thiên Hương Cốc hoàn toàn nghe rõ lời nói của đám người.
Thiếu nữ nhỏ nhắn đáng yêu kia không khỏi "Phốc" một tiếng bật cười.
- Sư tỷ, xem ra ngươi cũng nhìn nhầm, thiếu niên áo bào đen này cũng không ưu tú giống như bề ngoài, lại còn nói muốn một chiêu phá tan Liệt Hỏa Đại Trận của chúng ta, ha ha.
Nữ tử cao gầy bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: - Đáng tiếc, phí hoài một bộ túi da tốt như thế, không nghĩ tới lại là người không biết trời cao đất rộng.- Ha ha, đã lâu chưa từng thấy người thú vị như thế, không giống với sư huynh đệ trong môn phái chúng ta thường thường nghiêm mặt, trầm mặc ít lời.
Thiếu nữ khả ái hì hì cười nói, rất hứng thú nhìn ra ngoài trận.
Nữ tử cao gầy tức giận nói: - Sư huynh trong môn phái chúng ta khá trầm ổn, nam nhân như vậy tuy rằng vô vị, nhưng rất đáng tin. Mà thiếu niên áo bào đen ngoài trận này, chỉ có một bộ túi da tốt, tâm tính lại xốc nổi, tương lai trình độ trước sau có hạn, ở trên đường tu tiên dài dằng dặc sẽ không đi xa được....
Mà lúc này, Từ Khuyết cũng không biết mình bị người xem là trò cười, đang nghị luận sau lưng hắn.
Trên mặt hắn trước sau mang theo vẻ thích ý nhẹ như mây gió, con ngươi híp lại, nhìn bầu trời suy tư, nghĩ tới lúc độ thiên kiếp vài ngày sau, có phải có thể mượn cơ hội làm chút chuyện hay không...
- Rì rào...
Lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây rụng nhẹ nhàng tung bay ở trên vai hắn.
Từ Khuyết phục hồi lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nhìn về phía Liệt Hỏa Đại Trận.
- Thời gian gần đủ rồi, bọn người Tăng huynh hẳn đã vượt qua biển lửa, giờ đến phiên ta.
Sau khi nói nhỏ một tiếng, Từ Khuyết hơi lui về phía sau vài bước, nhìn chăm chú Liệt Hỏa Trận trước mắt.
Ầm!
Sau một khắc, con ngươi hắn mở ra, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, tay phải nhẹ giương, Huyền Trọng Xích phía sau bỗng nhiên chấn động "Vèo" một tiếng, tự động bay đến tay hắn, vững vàng nắm chặt.
Một cơn lốc vô hình vờn quanh cả người hắn, tay áo đón gió tung bay.
Từ Khuyết bỗng nhiên lướt về phía giữa không trung, trầm giọng quát khẽ:
- Diễm Phân Phệ Lãng, phá núi chém sóng, mở cho ta! ! !
"Ầm!"
Huyền Trọng Xích trong tay run rẩy, điên cuồng rút lấy linh khí xung quanh, sau đó, giống như khẽ động một luồng ánh sáng thật dài, mang theo lực lượng vạn cân, khí tức cuồng bạo thế không thể đỡ, bỗng nhiên đánh xuống Liệt Hỏa Trận.