Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 97: Từ Lâu Đã Nhìn Thấu

Chương 97: Từ Lâu Đã Nhìn Thấu
Từ Khuyết nhét mười viên Thiên Hư Đan vào trong miệng, không có vị gì, vừa vào miệng đã tan ra, giống như ăn một miếng không khí.
"Ầm!"
Sau một khắc, hắn cảm giác trong đầu giống như nổ tung, não lập tức bị mở rộng, linh giác trong nháy mắt trở nên mẫn cảm hơn, tựa như có thể bắt lấy bất kỳ góc nào ở tầng thứ nhất Tháp Linh Vực này.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết dùng mười viên Thiên Hư Đan, Thần hồn lực tăng cường 10%.
Khi tiếng hệ thống thông báo vang lên, Từ Khuyết mới tỉnh lại từ cảm giác huyền diệu kỳ ảo kia, tựa như tinh lực cả người dùng mãi không hết, tốc độ đại não vận chuyển cũng nhanh hơn không ít.
- Hóa ra đây chính là chỗ tốt của thần hồn mạnh mẽ, thực sự là quá là khéo, sớm biết như vậy ta đã thử nghiệm một phen!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, sải bước, trực tiếp đi về cầu thang lên tầng hai.
- Hả? Mau nhìn, tiểu tử áo bào đen có thể nhúc nhích rồi!
- Kỳ quái, vừa nãy rõ ràng còn bị trấn áp ở cửa, tại sao đột nhiên lại không sao rồi?
- Lẽ nào là... thần hồn lực trải qua rèn luyện, trong nháy mắt đột phá?
- Sao có thể có chuyện này? Thần hồn lực tuy rằng huyền diệu thần bí, nhưng trên thế gian sao có thể có đột phá nhanh như thế?
Tu sĩ ngoài tháp phát hiện Từ Khuyết đột nhiên có thể nhúc nhích, nhất thời sắc mặt đều thay đổi, kinh ngạc thốt lên.
Mà đám tu sĩ kia từ cửa ải thứ hai tới đây, đều lộ vẻ "Từ lâu đã nhìn thấu tất cả".
- Ha ha, quả thế.
- May là chúng ta không tham gia, vừa nãy nhất định là hắn giả vờ.
- Không sai, chính là muốn lừa gạt nhiều người hơn đi vào, cũng may chúng ta nhịn được.
- Hoa Vô Khuyết kia thực sự đáng sợ, khà khà, lần này những người bên trong kia gặp xui xẻo rồi.
...
Cùng lúc đó, trên tầng hai trong Tháp Linh Vực.
Có mấy tên tu sĩ bị ngưng lại ở tầng này, trên mặt mỗi người đều nghiêm nghị, tập trung tinh thần, đối kháng với lực áp chế thần hồn của tầng thứ hai.
Trên thực tế loại thần hồn áp chế này đối với tu sĩ cũng có hiệu quả tăng cường thần hồn, một khi bọn họ rèn luyện thần hồn một lúc, sẽ có thể quen thuộc với lực áp chế, tiếp tục tiến lên, có cơ hội rất lớn có thể đi lên tầng thứ ba.
Nhưng đó là trong tình huống bình thường, hiện tại Từ Khuyết đến rồi, nơi này sẽ trở thành tình huống đặc biệt.
- Ha ha, cười chết ta, các ngươi vẫn đứng bất động ở chỗ này à?
Từ Khuyết vừa lên đến nơi, lập tức cười to một tiếng, nhạo báng đám tu sĩ còn đang ở đây.
Những người kia thật vất vả mới có thể tập trung tinh thần, ngay lập tức bị tiếng cười to của Từ Khuyết làm cho giật mình, tinh thân liền tan rã, cả đám vô cùng căm tức, giận dữ nhìn Từ Khuyết.
Sau đó, bọn họ liền ngây người.
Từ Khuyết vừa một khắc trước bị bọn họ cười nhạo, hiện tại đang nở nụ cười đi về phía bọn họ, vừa đi vai hắn vừa run run, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
Nhưng chính là loại dáng vẻ lưu manh này, đã thể hiện rõ giờ khắc này đối với thần hồn áp chế ở tầng thứ hai vô cùng ung dung tự tại.
- Làm sao có thể?
- Không phải ngươi bị ngưng ở tầng thứ nhất sao?
Vài tên tu sĩ kinh ngạc nói, thân thể vẫn không thể động đậy được.
Từ Khuyết xem thường cười nói: - Nói đùa, với cảnh giới và thực lực của ta, có thể bị ngưng lại ở tầng thứ nhất sao? Vừa nãy là do ta đi nửa đường đột nhiên đói bụng, nên mới dừng lại suy nghĩ xem muốn ăn chút gì mà thôi, thế nhưng, ta không nghĩ tới...
Vẻ mặt Từ Khuyết đột nhiên thay đổi, vẻ bi phẫn hiện rõ, giống như gặp phải hãm hại lớn lao, nói ra:
- Các ngươi lại vừa mở miệng đã cười nhạo ta, đả kích ta, tạo thành thương tích to lớn cho tâm hồn bé nhỏ của ta, vì thế, hiện tại các ngươi phải trả giá thật lớn.
Vài tên tu sĩ ngẩn ra, nhưng không sợ hãi nở nụ cười: - Ha ha, ở nơi này, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm gì? - Nơi này có quy tắc, nếu ngươi dám sử dụng pháp quyết ra tay với chúng ta, Tháp Linh Vực sẽ lập tức đem ngươi và chúng ta ra ngoài.
- Không sai, với lực lượng thần hồn của ngươi, ít nhất cũng có thể đi tới tầng thứ tư, nếu như ở đây theo chúng ta cá chết lưới rách, chịu thiệt chỉ có chính ngươi.
- Ngươi có thể thử xem.
...
Từ Khuyết nghe xong không khỏi ngẩn ra, mẹ nó, Tháp Linh Vực còn có quy tắc này? Không cho vận dụng pháp quyết? Còn không thể ra tay hại người? CMN, những tên đệ tử Thiên Hương Cố làm sao không nói?
Hắn có chút ngờ vực, nhưng mà... Mấy người này cũng không giống đang nói dối.
- Làm sao? Không dám?
- Ha ha, ngược lại hi vọng chúng ta có thể leo lên tầng thứ ba rất xa vời, ngươi muốn cùng chúng ta ra ngoài, chúng ta cũng không ngại.
Mấy người nhất thời cười to.
Nhưng chỉ cần chăm chú quan sát, thì sẽ phát hiện mấy người này tuy rằng đang nói chuyện, nhưng thần hồn vẫn còn căng thẳng, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Từ Khuyết phảng phất như ý thức được cái gì, con ngươi sáng ngời, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Hắn không nói một lời, xoay người, tìm một cái góc không người, cất bước đi đến.
Lông mày mấy tên tu sĩ nhất thời nhíu lại, bọn họ hơi nghi hoặc, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng miệng họ đang kích thích Từ Khuyết ra tay với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không muốn mới lên tầng thứ hai đã bị Tháp Linh Vực đưa ra ngoài, bởi vì như vậy có nghĩa là bọn họ ở cửa ải này đã bị đào thải, sẽ không vào Thiên Hương Cốc được.
- Cũng may, hắn cũng không dám cá chết lưới rách với chúng ta.
- Chúng ta tiếp tục tập trung thần hồn, vẫn có hi vọng đi lên tầng thứ ba.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lại bắt đầu rèn luyện thần hồn.
Từ Khuyết ung dung đi tới một góc, gọi ra hệ thống, bắt đầu lấy vật phẩm từ trong không gian trữ vật ra. "Loảng xoảng!"
Một nồi sắt bị ném ra, âm thanh vang vọng toàn bộ tầng thứ hai.
Vài tên tu sĩ vừa muốn tiến vào trạng thái tu luyện, nhất thời bị đánh thức, thậm chí thần hồn thoáng tan rã, suýt nữa đã bị Tháp Linh Vực đưa ra ngoài.
Bọn họ căm tức nhìn Từ Khuyết, lạnh lùng nói: - Đạo hữu, nếu ở tầng thứ ba ngươi làm như vậy, có thể gây ảnh hưởng tới chúng ta, nhưng ở tầng thứ hai này, chúng ta còn không đến mức lập tức bị thất kinh đến mức thần hồn tan rã.
Nhưng Từ Khuyết chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ, tiếp tục lấy vật từ không gian trữ vật. "Bộp!"
Lại một đống củi khô bị vất ra.
"..."
- Cuối cùng là tên này muốn làm gì?
Vài tên tu sĩ trợn mắt lên hỏi.
Sau đó, bọn họ thấy Từ Khuyết nhặt lên mấy đoạn củi gỗ, ngồi trên đất, xếp củi gỗ thành một đống, hai tay hắn hợp lại, nhanh chóng xoa xoa.
Phốc!
Lúc này, một tên tu sĩ không nhịn được, thần hồn đột nhiên tan rã, trực tiếp bị Tháp Linh Vực đẩy ra ngoài.
...
...
Ngoài tháp, mọi người vốn còn đang bàn luận tại sao Từ Khuyết đột nhiên có thể động, kết quả thân tháp vang lên một tiếng vang giòn, một bóng người bị truyền tống ra.
- Ồ, thời gian mới không tới một nửa chén trà nhỏ, tại sao nhanh như vậy đã bị Tháp Linh Vực đẩy ra?
- Đây chính là ghi chép thấp nhất hiện nay đó.
- Xem ra tên này là không có hi vọng nhập Thiên Hương Cốc.
Mọi người ngạc nhiên nói.
Nhưng sau khi tên tu sĩ kia hạ xuống, vẻ mặt phẫn nộ cùng uất ức, trực tiếp nhìn về phía đám đệ tử Thiên Hương Cốc, bất mãn nói: - Mấy vị sư huynh sư tỷ, ta muốn cáo trạng, thiếu niên áo bào đen ở trong tháp đốt lửa! Ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tập trung tinh lực của ta, ta yêu cầu sát hạch một lần nữa.
Đốt lửa?
Mọi người ở đây đều là ngẩn ra!
"Phốc!"
Vài tên tu sĩ từ cửa ải thứ hai đến nghe thấy thế cười ra tiếng.
- Ha ha, đánh lửa, CMN, vị Hoa thiếu hiệp này thực là lợi hại, có thể nghĩ tới một chiêu này.
- Đừng nói, chiêu này đúng là phương pháp tốt, nhưng mà thần hồn lực cũng phải chịu được áp lực ở tầng thứ hai mới có thể làm được đi.
- Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đốt lửa để làm gì?
- Hẳn là muốn đốt lửa để hun người, dù sao trong tháp không cho phép triển khai pháp quyết và ra tay hại người.
...
Những đệ tử của Thiên Hương Cốc cũng có chút kinh ngạc, dù sao bọn họ còn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, có người lại ở trong tháp đốt lửa...
Mấy người liếc mắt nhìn nhau sau, trong đó một đệ tử bước ra, lắc đầu nói ra: - Chỉ là đốt lửa mà thôi, việc này không tính là chuyện gì nghiêm trọng huống hồ bây giờ tầng thứ hai còn có không ít người, chỉ có ngươi bị truyền tống đi ra, điều này chỉ có thể nói rõ là thần hồn lực của ngươi quá yếu. "Coong!"
Đang lúc này, ngoài thân tầng thứ hai Tháp Linh Vực, lại có một khối mộc bài bị hấp thụ, vang lên một tiếng vang giòn.
Rồi lại một tu sĩ bị truyền tống đi ra.
Mọi người lần thứ hai sững sờ.
Mà vị tu sĩ này trên mặt cũng tràn đầy tức giận, cực kỳ không cam lòng, vọt thẳng tới vị trí những đệ tử Thiên Hương Cốc hô: - Mấy vị sư huynh sư tỷ, có một thiếu niên áo bào đen gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới chúng ta vượt ải, ta yêu cầu sát hạch một lần nữa.
Đệ tử Thiên Hương Cốc nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: - Đốt lửa không tính là gây ảnh hưởng.- Đốt lửa?
Tên tu sĩ kia cả giận nói:
- Đốt lửa cũng thôi đi, vấn đề là hắn hiện tại ở trong tháp nướng cánh gà!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất