Chương 99: Hoa Thiếu Hiệp Đang Luộc Phân
Bước lên cầu thang đi về tầng thứ ba, đệ tử Thiên Hương Cốc bên ngoài tháp cũng lập tức đem chuyển cửa sổ tháp theo, trước sau quan sát hướng đi của Từ Khuyết, không dám thả lỏng cảnh giác một chút nào, chỉ lo Từ Khuyết lại gây ra trò gì.
Nhưng mà, lúc Từ Khuyết một chân bước vào tầng thứ ba, một luồng áp chế bàng bạc lần nữa hạ xuống người hắn.
Như sóng to gió lớn, như hồng thủy tràn lan, trong nháy mắt dâng trào mà đến!
Cả người Từ Khuyết chấn động, suýt nữa không đứng vững, suýt chút nữa liền bị này cỗ áp chế to lớn này cuốn đi, còn phải cắn chặt hàm răng gắt gao chịu đựng.
Tập trung! Tập trung tinh thần!
Đây là phương pháp tốt nhất ứng đối với áp chế thần hồn!
Không chỉ hắn, những người khác trong tầng thứ ba Tháp Linh Vực cũng như thế, mỗi người đều giống như gánh một ngọn núi lớn, biểu hiện căng thẳng, nửa bước khó đi.
- Mau nhìn, thiếu niên mặc áo bào đen bị áp chế lại rồi!
- Lúc này mới bước vào lối vào của tầng thứ ba, tại sao lại bị áp chế lại? Lúc hắn ở tầng thứ hai không phải rất dễ dàng sao?
- Xem ra chắc là cắn răng liều chết, kết quả đến tầng thứ ba, thực lực lập tức liền bạo lộ ra.
- Quả nhiên không được rồi, nhưng lấy tu vi Kim Đan kỳ viên mãn của hắn, có thể bước vào tầng thứ ba, có thể kiên trì được một lúc cũng coi như tạm được rồi.
- Uh, xem như là trình độ phổ thông đi.
- Cũng được, cứ như vậy cũng không cần lo lắng ở tầng thứ ba lại sẽ gây ra trò gian gì.
Mọi người ở ngoài tháp thấy Từ Khuyết bị cố định ở cửa tầng thứ ba, dồn dập nghị luận.
Có người cảm thấy đáng tiếc, có người cảm thấy xem thường, cũng có người duy trì thái độ ngờ vực.
Ví dụ như đám tu sĩ từ cửa ải thứ hai đến, nhìn thấy tình cảnh này, phản ứng đầu tiên vẫn là như trước: Ta không tin, cái tên này khẳng định là đang làm bộ.
Mà vài tên tu sĩ bị Từ Khuyết làm tức giận đi ra từ tầng thứ hai trong tháp, giờ khắc này tuy rằng còn tức giận, nhưng trong mắt cũng có thêm chút cười trên sự đau khổ của người khác.
- Hừ, nguyên bản còn tưởng rằng lại là một tiểu tử có thần hồn kinh người, không nghĩ tới mới đến tầng thứ ba liền không xong rồi.
- Thực sự là phế vật!
- Hơn nữa hắn còn chỉ là vừa vặn đến lối vào tầng thứ ba, e rằng còn không tiến vào được 100 người đứng đầu!
- Đáng đời, chỉ cần cuối cùng hắn không cách nào bái vào Thiên Hương Cốc, chúng ta liền có thể ra tay với hắn, đem hắn bầm thây ngàn đao!
...
Cùng lúc đó, trên tầng thứ ba Tháp Linh Vực.
- Mẹ nó, thần hồn lực của ta đến cùng là yếu đến cỡ nào thế! Không phải buộc ta cắn thuốc tiếp à!
Hai chân Từ Khuyết liên tục run lên, cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm mắng một tiếng, liền không chút do dự tiến vào thương thành, bỏ ra 500 điểm Trang Bức, một hơi lại mua một giọt Huyền Băng Bích Hỏa Lộ!
- Hệ thống, ta không động đậy được, ngươi cho ta dùng Huyền Băng Bích Hỏa Lộ đi!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết dùng một giọt Huyền Băng Bích Hỏa Lộ, thần hồn lực tăng cường 60%!
Ầm!
Trong khoảnh khắc, Từ Khuyết cảm giác não vực của mình lại nổ tung.
Như là bị người ném một quả bom nguyên tử vào, sau đó trong nháy mắt nổ tung, nổ thành không có thứ gì, đầu óc trống rỗng.
Nhưng sau một khắc, hết thảy ký ức cùng tâm tư lại trả trở về, nhưng não vực đã trở nên cực kỳ rộng lớn, sống sờ sờ bị mở rộng thêm ra 60%.
Từ Khuyết cũng rõ ràng, thần hồn mạnh yếu là dựa vào độ rộng rãi của não vực đến phán định.
Hắn phục hồi lại tinh thần, loại lực áp chế làm người nghẹt thở kia đã biến mất, cả người lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa, lúc này hoàn toàn có cảm giác như ở bên ngoài tháp, hắn không cảm giác được một chút xíu áp chế nào cả.
- Ôi trời ơi, sảng khoái!
Từ Khuyết hét lớn một tiếng!
Toàn bộ tu sĩ tầng thứ ba dồn dập bị thức tỉnh.
"Phốc" một tiếng, có hai tên tu sĩ vốn đang gắt gao chống đỡ, trong khoảnh khắc bị quấy nhiễu phân thần, tại chỗ liền bị đá ra, xuất hiện ở ngoài tháp.
Hai người tức giận đầy người cùng không cam lòng, tuy nhiên không có cách nào phát tiết, dù sao là do bọn họ trước tiên ở tầng thứ nhất đã cười nhạo Từ Khuyết, Từ Khuyết chỉ là đang ăn miếng trả miếng.
Mà mọi người bên ngoài tháp căn bản liền không để ý tới hai tên tu sĩ bị truyền tống đi ra này, dồn dập lộ ra vẻ kinh sợ, trợn mắt ngoác mồm nhìn Từ Khuyết bên trong tháp.
- Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?
- Mới vẻn vẹn trong vài hơi thở, thần hồn lực của hắn lại đột phá rồi.
- Đến cùng là phát sinh chuyện gì?
- Vừa rồi rõ ràng còn bị áp chế, bây giờ lại đột nhiên làm tan rã lực áp chế rồi, đến tột cùng là hắn vừa bắt đầu đã làm bộ, hay là thật sự đột phá?
- Quá mạnh mẽ, các ngươi xem cái tên này ở tầng thứ ba lại run chân run vai, thật giống như lực áp chế của thần hồn đối với hắn không hề có tác dụng.
Mọi người dồn dập thán phục không ngớt, rất là ngạc nhiên!
Chỉ có đám tu sĩ từ cửa ải thứ hai đến kia, lần thứ hai lộ ra nụ cười "Từ lâu đã nhìn thấu tất cả", trong lòng còn có chút tự hào, cảm giác mình có chút thông minh cơ trí.
...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Lập tức, Từ Khuyết lại có thêm 70 điểm Trang Bức vào sổ.
Nhưng hắn cảm thấy vẫn thiệt thòi, tốn 500 điểm Trang Bức mua một giọt Huyền Băng Bích Hỏa Lộ, tuy rằng xác thực tăng cao thần hồn, nhưng chỉ thu hoạch lại ngần ấy thành phẩm, vậy khẳng định là không được rồi.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, chậm rãi ung dung ở bên trong tầng tháp thứ ba bắt đầu đi dạo.
Dường như lãnh đạo thẩm tra, ở trước mặt mười mấy tên tu sĩ bị định thân này thoảng qua đến, lại thoảng qua đi...
Nhưng mấy chục người này không có cách nào biết, đóng chặt con ngươi, liền dư lực phân ra một chút xíu thần hồn đi ra cảnh cáo Từ Khuyết đều không có, vẫn đang cắn răng đối kháng với lực áp chế.
Từ Khuyết đi dạo một vòng cảm thấy vô vị, lại hướng ra cửa sổ tháp, nhìn xuống mọi người dưới tháp.
Đệ tử Thiên Hương Cốc phục hồi lại tinh thần, mí mắt giật lên, vội mở miệng nói: - Đạo hữu, đã có thần hồn lực mạnh như vậy, vẫn nên dành thời gian đi tầng thứ tư đi.- Tầng thứ tư à? Không vội, phía trên lại không có ai, ta vừa vặn cũng chưa ăn no, muốn ăn một chút gì trước.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, nhàn nhạt đáp.
"Híttt!"
Mọi người ngoài tháp nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Xong, cái tên này lại muốn gây chuyện.
Đệ tử Thiên Hương Cốc cũng lo lắng nói: - Đạo hữu, ngươi vừa nãy đã đáp ứng ta, không nấu đồ ăn nữa mà.- Thối lắm, ta là đáp ứng ngươi không ăn đồ vật có vị quá thơm.
Từ Khuyết đáp.
Mọi người ngẩn ra, không có vị quá thơm? Vậy ăn cái gì? Lẽ nào thật sự là đói bụng, muốn ăn chút lương khô bình thường?
Đệ tử Thiên Hương Cốc cũng sửng sốt một chút, hỏi: - Này... Đạo hữu ngươi tính ăn cái gì? - Yên tâm đi, dù sao ta cũng biết, hương vị quá nồng sẽ khiến cho những người khác muốn ăn, để bọn họ không có cách nào chuyên tâm vượt ải, ta không phải loại người không vì người khác suy nghĩ, vì thế yên tâm đi, ta liền tùy tiện ăn một chút mà thôi.
Từ Khuyết nói.
Mọi người ngoài tháp vừa nghe thấy thế, không khỏi khẽ gật đầu.
- Xem ra thiếu niên mặc áo bào đen này vẫn rất tốt.
- Uh, biết được thì tốt, ngược lại đúng là người có phẩm hạnh không tệ, hiểu được giữ đúng mực.
Đệ tử Thiên Hương Cốc cũng chắp tay nói: - Đa tạ đạo hữu.
Chỉ có đám tu sĩ từ cửa ải thứ hai đến kia, tỏ rõ vẻ ngờ vực, trước sau còn không phải rất tin Từ Khuyết.
Thế là, sau một khắc, bọn họ liền nhìn thấy Từ Khuyết móc ra một cái nồi sắt, tiếp đó chính là một ít chai lọ kỳ quái...
- Liền biết không đơn giản như vậy, trận thế lớn như thế, khẳng định lại muốn nấu thứ gì đó.
Các tu sĩ đến từ cửa ải thứ hai đều thầm nói.
Khóe miệng đệ tử Thiên Hương Cốc cũng co rút lại, la lớn: - Đạo hữu, đừng như vậy mà, nếu không chúng ta cũng không biết bàn giao thế nào.- Yên tâm đi, ta nói sẽ giữ lời, nếu như hương vị ảnh hưởng đến bọn họ, ta tại chỗ ăn phân tự sát.
Từ Khuyết vỗ ngực nói.
Tiếp đó, hắn liền bắt đầu hướng về bên trong nồi sắt đổ dầu, tiếp đó ngồi dưới đất, lần nữa đánh lửa, thắp lên một đống lửa, bắt đầu làm dầu sôi.
Mọi người dưới tháp lẳng lặng nhìn hắn, tâm tình cùng vẻ mặt, đều phức tạp cùng kỳ quái.
Rõ ràng là đến xem đoàn người vượt ải, làm sao biến thành xem thiếu niên mặc áo bào đen nấu nướng? Hơn nữa còn là ở trong Tháp Linh Vực...
Không lâu lắm, dầu bên trong nồi sắt bắt đầu bốc khói, độ nóng tăng lên, từ từ trở nên nóng bỏng.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, vội mở túi trữ vật của hệ thống ra, lấy ra "Đậu hủ thúi Trường Sa" mới mua được, một mạch thả vào bên trong nồi sắt.
"Ùng ục ùng ục..."
Đậu hủ thúi ở bên trong dầu lăn lộn, bị nóng lên.
Lập tức, một mùi thối làm người gần như buồn nôn, từ bên trong nồi sắt lan tràn ra, bao trùm tầng thứ ba Tháp Linh Vực, truyền khắp ra xa.
- A! Đây là mùi gì thế?
- Giống như mùi phân.
- Đáng ghét...
Sắc mặt của mọi người ở ngoài tháp kịch biến, dồn dập che miệng.
Đệ tử Thiên Hương Cốc vừa tức vừa vội, vừa mới rồi, tên kia nói không nấu đồ có mùi, hóa ra là muốn luộc thúi!
Đám tu sĩ từ cửa ải thứ hai tới kia, cũng triệt để há hốc mồm, tỏ rõ vẻ ngơ ngác, lẩm bẩm nói: - Hoa thiếu hiệp... lại đang luộc phân!