Chương 6:
Suy nghĩ cả một buổi sáng, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một ý hay tuyệt cú mèo.
Vừa đến giờ ăn trưa, tôi lập tức đi đến trước mặt Cố Trạch.
“Này, đi ăn cơm đi.”
Cố Trạch chuyển đến được hai ngày, luôn chỉ có một mình.
Mặc dù xung quanh anh luôn có những nữ sinh vây quanh, nhưng rất kỳ lạ, cứ đến giờ ăn là các cô gái đó lại tự động tránh xa.
Hôm qua, khi thấy Cố Trạch trong căng tin, anh thậm chí còn ngồi một bàn một mình.
Cố Trạch cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười.
“Không biết tên tôi à?”
“Biết chứ.”
“Vậy sao không gọi tên tôi?”
“Tôi…”
Gọi tên Cố Trạch vốn chẳng có gì, nhưng bị anh hỏi vậy, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cái tên Cố Trạch bỗng trở nên khó nói.
“Ăn hay không ăn, không thì tôi đi một mình.”
Tôi có chút bực bội, nói xong làm bộ muốn bỏ đi.
Cố Trạch từ phía sau kéo tay tôi lại.
“Ăn.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến tôi nghe ra một chút vui vẻ.
…
Tôi và Cố Trạch sánh bước vào căng tin, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Rõ ràng chuyện của tôi và Cố Trạch sáng nay đã bị lan truyền.
Lúc này tôi cũng chẳng bận tâm, ngược lại còn dưới ánh mắt chú ý của mọi người, đột nhiên nắm lấy tay Cố Trạch.
Biểu cảm của những người xung quanh đều trở nên kinh ngạc, thậm chí có vài người còn đặc biệt phấn khích.
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Lần này xem anh có phải cùng tôi mất mặt không.
Tuy nhiên, cảnh tượng Cố Trạch cũng bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ mà tôi tưởng tượng không hề xảy ra, sau khi kinh ngạc, ánh mắt kỳ lạ đó vẫn đổ dồn lên người tôi.
Chẳng lẽ tôi làm chưa đủ quá đáng?
Đúng lúc tôi đang tự vấn, Cố Trạch đột nhiên hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tôi tùy tiện đáp: “Sườn xào chua ngọt.”
“Được, đi tìm chỗ trước đi, lát nữa tôi mang tới cho em.”
Nói xong, anh xoa đầu tôi vài cái rồi sải bước về phía quầy sườn xào chua ngọt.
Tôi ngây người nhìn bóng lưng Cố Trạch, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào.
Chỉ có hơi ấm còn sót lại trên đầu đang nhắc nhở tôi, chuyện gì vừa xảy ra.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng xì xào bên cạnh, quay đầu lại thì thấy vài nữ sinh vừa nhìn tôi vừa che miệng nói gì đó.
Rõ ràng là đang nói về tôi, sự bất bình trong lòng tôi ngay lập tức dâng lên đến cực điểm.
Rõ ràng chuyện là tôi và Cố Trạch cùng làm, sao chỉ có một mình tôi mất mặt?
Không được! Tôi phải khiến Cố Trạch cũng mất mặt một lần mới được!