Chương 9:
Mới chỉ là buổi tối, chợ đêm đã rất náo nhiệt.
Từng dãy quầy hàng được xếp ngay ngắn, đủ loại hương thơm thức ăn xộc vào mũi.
Phía trên các quầy hàng, còn có ca sĩ đến biểu diễn, tạo không khí rất sôi động.
Nhưng thứ hấp dẫn tôi nhất vẫn là những món ăn ngon.
“Muốn ăn gì?”
Cố Trạch hỏi tôi.
Tôi chỉ vào quầy đậu phụ thối không xa.
“Cái đó!”
Quầy đậu phụ thối đó rất nổi tiếng trên mạng, còn từng lên top tìm kiếm nóng.
Đã đến đây, tôi nhất định phải thử.
Nhưng mà quầy này người xếp hàng cực kỳ đông, ít nhất phải đợi hai tiếng.
Tôi nghĩ Cố Trạch chỉ tò mò tôi muốn ăn gì, không ngờ vừa dứt lời, anh lại xoa đầu tôi và nói: “Được, đợi tôi ở đây, tôi đi mua.”
Đợi đến khi Cố Trạch đi về phía quầy đậu phụ thối, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Không phải, Cố Trạch tốt với tôi vậy sao?
Tôi muốn ăn thì phải tự đi mua mới đúng chứ.
Tôi kịp phản ứng muốn đi tìm Cố Trạch, nhưng lại nhớ ra Cố Trạch bảo tôi đợi anh ở đây.
Chợ đêm lúc này đã rất đông người, nếu đi lung tung, tôi và Cố Trạch sẽ lạc nhau.
Tôi bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn.
Lúc này, Cố Trạch đã bưng một phần đậu phụ thối cỡ lớn quay lại.
Mắt tôi ngay lập tức sáng lên, bước nhanh đến trước mặt anh.
“Sao anh nhanh vậy?”
Quầy đậu phụ thối có rất nhiều người xếp hàng, Cố Trạch làm sao mà chỉ mất mười phút đã mua được?
Cố Trạch chỉ bất lực nhìn tôi: “Đàn ông không thể nói ‘nhanh’.”
Mặt tôi bỗng nóng lên.
Thằng nhóc này cũng thích sĩ diện ghê.
“Ý tôi là sao anh mua được nhanh thế.”
“Gọi một tiếng gì đó hay hay đi rồi tôi nói cho.”
Câu này sao mà quen thế nhỉ?
Tôi nhớ lại ở căng tin hôm nay, Cố Trạch cũng nói câu tương tự.
Sao tôi có cảm giác tên này đang trêu chọc tôi nhỉ?
Khoan đã, từ ‘trêu chọc’ nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Không đợi tôi nghĩ nhiều, Cố Trạch đã nhét hộp đậu phụ thối vào tay tôi.
“Ăn đi.”
Sự chú ý của tôi nhanh chóng bị đậu phụ thối lôi đi, nhìn hộp đậu phụ trong tay, tôi không nhịn được mà “tách, tách” chụp vài tấm ảnh.
Sau khi hoàn thành nghi thức chụp ảnh, chính là lúc ăn.
Một miếng, hai miếng, ba miếng.
Liên tiếp ba miếng vào miệng, tôi đã bị món đậu phụ thối ngoài giòn trong mềm, ngửi thì thối mà ăn thì thơm này chinh phục hoàn toàn!
“Ngon không?” Cố Trạch hỏi tôi một câu.
Tôi liên tục gật đầu: “Ngon, ngon quá!”
Nói xong, nghĩ đến Cố Trạch hình như chưa ăn, thế là tôi chọc một miếng, đưa đến miệng anh.
Cố Trạch nhìn tôi, há miệng, ăn vào.
“Ngon không?”
“Ừ, em đút cho, đương nhiên là ngon.”
“Này này? Không phải do tôi đút mà ngon, là đậu phụ thối vốn dĩ đã ngon rồi!”
Cố Trạch chỉ cười mà không nói gì.
Tôi cũng không bận tâm nói thêm nữa, lại tiếp tục ăn.
Đương nhiên tôi cũng không phải người vô tâm, khi ăn một mình, cũng sẽ đút cho Cố Trạch một hai miếng.
Cố Trạch chắc cũng thích lắm, mỗi lần tôi đút, trên mặt anh luôn nở nụ cười, giữa lông mày cũng lộ ra vẻ vui vẻ.