Chương 3:
Tôi ngồi đó với vẻ mặt căng thẳng, mặc cho máy quay liên tục lia qua lại giữa tôi và Bùi Hành.
Fan ở hiện trường hò hét, các ngôi sao bạn bè thỉnh thoảng quay đầu lại hóng hớt.
Tôi cảm thấy lúc này tôi giống như một con khỉ trong sở thú, mặc cho người khác hóng chuyện.
Trong khi thằng chó Bùi Hành lại bình tĩnh vô cùng.
Thậm chí còn mỉm cười một cách duyên dáng.
Tức thật.
May mà buổi lễ nhanh chóng bắt đầu, sự chú ý của mọi người mới chuyển bớt đi.
“Cố Cẩn, uống nước không?”
Bùi Hành từ tốn gọi tôi một tiếng.
Tôi hừ lạnh.
“Không uống.”
“Môi khô tróc vảy rồi, thật sự không uống sao?”
Vừa nói, anh ta đưa thẳng miệng chai nước vào môi tôi.
Tôi lập tức ngửa người ra sau, trừng mắt giận dữ.
“Anh tránh ra, ai cần anh quản?”
Bùi Hành cũng không tức giận, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lườm anh ta một cái, chuẩn bị quay đầu đi, thì người dẫn chương trình trên sân khấu đột nhiên gọi tên hai chúng tôi.
“Xin mời Bùi Hành và Cố Cẩn lên sân khấu thể hiện màn ôm công chúa đang rất thịnh hành gần đây.”
Cái gì cơ?
Tôi không thể tin được nhìn về phía quản lý Đại Tráng đang ở trong góc tối.
Chưa ai nói cho tôi biết có cái thủ tục này.
Quản lý cũng kinh ngạc há hốc mồm, sau đó lập tức chắp tay lại lạy tôi.
Vô cùng hèn mọn.
Tôi dùng sự chuyên nghiệp đỉnh cao nhất trong đời để kiềm chế, mới nhịn được không trở mặt ngay tại chỗ.
Được, không phải ôm công chúa sao?
Tôi sẽ cho một thằng chó nào đó biết thế nào là đàn ông.
Trong tiếng cười khẽ của Bùi Hành, tôi bước lên sân khấu trước.
Còn âm thầm giãn gân giãn cốt.
Kết quả, người dẫn chương trình nói “bắt đầu”, tôi vừa mới định ra tay thì đã bị một lực mạnh mẽ ôm bổng lên.
Theo bản năng vòng tay qua bờ vai rộng lớn, rắn chắc, tôi cứ thế thân mật nép vào lòng Bùi Hành.
Trong tiếng hò hét tưởng chừng có thể làm nổ tung cả khán đài, Bùi Hành cúi đầu nhìn tôi, khẽ nói:
“Ngoan quá.”
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại, nhưng không giãy giụa.
Tuy nhiên, tâm trạng muốn xé xác anh ta thật sự không thể kìm nén.