Chương 9:
Tôi thích Bùi Hành.
Là từ lần lén lút đi xem phim của hắn.
Tôi nhìn hắn trên màn hình lớn, cũng không còn tức giận nữa.
Ngược lại, tôi bị cuốn hút bởi từng cử chỉ của hắn, lòng rối bời.
Đến mức cả ngày chìm đắm trong rạp chiếu phim, chỉ xem bộ phim này, chỉ xem Bùi Hành.
Ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, cũng ghi nhớ thói quen lên giọng ở cuối câu khi hắn đọc lời thoại.
Hơn hai mươi tuổi rồi, không phải kẻ ngốc.
Tất nhiên tôi biết đây là dấu hiệu của việc "rung động".
Nhưng trong giới giải trí, rất ít người dám công khai xu hướng tính dục đặc biệt của mình.
Một khi bị lộ, đó sẽ là những lời bàn tán và săm soi khắp nơi, mức độ được chú ý chắc chắn sẽ lấn át cả thực lực của bạn.
Vì vậy tôi đã cố tình tỏ ra chán ghét.
Thực ra chỉ là không muốn cảm xúc chớm nở này bị người khác nhìn thấy, cũng muốn Bùi Hành chú ý đến tôi.
Để hắn đừng quên tôi.
Trẻ con và bướng bỉnh.
Ngay cả người quản lý và gia đình thân thiết nhất cũng nghĩ rằng tôi thực sự ghét Bùi Hành.
Chỉ có tôi biết, mỗi lần hắn nhắc đến chuyện liên quan đến tôi, tôi đều thầm vui vẻ rất lâu.
Sau đó lại trở lại với khuôn mặt lạnh lùng khi đứng trước ánh đèn sân khấu.
Nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây?
Tim đập thình thịch, tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối mà hét lên trong im lặng, ánh mắt long lanh.
Vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Ban đầu, việc tôi dập tắt tin tức và không phản hồi là để bảo vệ hắn, nhưng đã hắn không sợ thì tôi có gì phải sợ.
Đôi bên đều có tình cảm, chắc chắn phải ở bên nhau.
Tuy nhiên, hắn phải chủ động theo đuổi tôi, tôi mới miễn cưỡng chấp nhận hắn.
Hừ.
Ai bảo hắn lén đẩy thuyền CP, ai bảo hắn năm xưa cướp vai của tôi, ai bảo hắn không nói sớm.
Khi tôi vừa đánh răng vừa suy nghĩ làm sao để tạo cơ hội cho hắn theo đuổi mình, thì có vài tiếng gõ cửa.
?
Hôm nay là ngày nghỉ theo lịch, nhân viên và gia đình đều sẽ không đến làm phiền tôi.
Không lẽ là "fan cuồng" à?
Bực mình thật, bảo vệ ở khu chung cư cao cấp này chỉ để làm cảnh thôi sao?
Tôi bĩu môi, chuẩn bị hầm hố mở cửa đối chất trực diện với họ.
Kết quả, khoảnh khắc kéo cửa ra, vẻ mặt "nổi điên" của tôi đã rơi thẳng vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
Chủ nhân của đôi mắt ấy nhìn tôi cười nửa miệng.
"Cố Cẩn, chào buổi sáng."
Tôi chậm chạp chớp mắt, có chút không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Bùi Hành... anh... sao anh lại ở đây?"
Khóe môi hắn vẫn nở nụ cười.
"Đến làm hàng xóm mới của cậu, tiện thể...
"Đến theo đuổi cậu."