Tôi Đâu Phải Bạch Nguyệt Quang Yếu Đuối?

Chương 7

Chương 7
Xem xong màn nhào lộn, chúng tôi lại xem đồng hồ dạ quang trong chăn…
Cuối cùng tôi thật sự không xem nổi nữa, tôi vòng tay qua cổ cậu ta cầu xin tha.
Miệng thì dỗ dành, nhưng lại không có ý định dừng lại.
Sau đó tôi khóc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy, trên bàn ăn có một đĩa sandwich và một ly sữa, và một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Cậu ta muốn chuyển 60% cổ phần của nhà họ Giang cho tôi.
Tôi gọi điện cho cậu ta. Cậu ta nghe điện thoại ngay lập tức: "Vợ ơi, sao vậy?"
Tôi hỏi: "Hợp đồng này là sao?"
Cậu ta nói ngắn gọn: "Một phần lễ vật đính hôn."
Tâm trạng tôi phức tạp: "Cậu có biết không, một khi hợp đồng có hiệu lực, quyền lực của cả hai nhà Giang, Sầm sẽ nằm trong tay tôi. Tôi không cần nhờ đến cuộc hôn nhân này cũng có thể đạt được mục đích của mình, tôi có thể đá cậu ra khỏi cuộc chơi bất cứ lúc nào."
Cậu ta nói: "Em biết. Tối qua em đã nói rồi, em sẽ trao cả trái tim cho chị, những thứ này chẳng là gì cả."
Tôi im lặng vài giây rồi khẽ nói: "Tôi biết rồi."
Đầu dây bên kia dịu dàng nói: "Vậy em đi làm việc đây, vợ."
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi nghe thấy cậu ta nói vọng từ xa: "Cuộc họp tiếp tục."
Lúc đó tôi mới biết cậu ta luôn nói chuyện với tôi trước mặt các nhân viên.
Tôi lấy tay che mặt, mặt nóng bừng. Bỗng nhiên nhớ đến câu nói đó.
"Tôi chỉ muốn làm cún của chị thôi."
Tim tôi như bị một cú va chạm mềm mại. Hai chân vô thức kẹp chặt lại. Có cảm giác cực kỳ thoải mái.
Ngày mười lăm, hai chúng tôi hẹn nhau đi thử váy cưới. Tình cờ hôm đó tôi có nhiều việc, bận xong đã là đêm khuya.
Tiệm váy cưới ở ngay dưới lầu công ty, tôi xuống đó đợi cậu ta đến.
Đợi một tiếng mà cậu ta vẫn chưa đến. Tiêu rồi. Chắc thằng nhóc này hối hận rồi, muốn trốn cưới sao?
Con vịt đã chín rồi quyết không thể bay khỏi miệng tôi được.
Tôi lập tức gọi mười cuộc điện thoại "thần chết đòi mạng". Không ai nghe máy.
Tâm trạng bắt đầu hỗn loạn. Tôi đã tưởng tượng ra vô số khả năng, mỗi khả năng đều khiến tôi khó mà chấp nhận được.
Ngay lúc này, tôi vô tình liếc thấy một đoạn video ngắn trong điện thoại của nhân viên tiệm váy cưới.
Tin tức thời sự.
Ở ngã rẽ gần cầu Trung Ương, có hai chiếc xe va chạm. Cú va chạm rất nghiêm trọng, thương vong chưa rõ.
Một trong hai chiếc xe là một chiếc SUV màu đen, biển số không rõ ràng trong video. Nhưng ngoại hình rất giống chiếc Lincoln Aviator.
Giang Quái có rất nhiều xe ở nhà, nhưng cậu ta chê những chiếc xe sang đó quá phô trương, bình thường hay lái chiếc này nhất.
Tim tôi thắt lại, cả người như rơi vào hầm băng. Trong đầu chỉ còn lại ba chữ.
Đừng mà.
Tôi tiếp tục điên cuồng gọi điện cho cậu ta.
Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối.
"Vợ ơi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mắt cay xè. Không kìm được mà chửi: "Cậu chết ở đâu rồi? Nghe điện thoại thì chết à!"
Giọng cậu ta pha chút mệt mỏi và dịu dàng: "Xin lỗi xin lỗi, đã để chị lo lắng rồi. Có chút chuyện xảy ra, em đang xử lý."
Tôi hỏi: "Chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu?"
Cậu ta nói: "Bệnh viện."
Khi tôi đến bệnh viện, Giang Quái đang nói chuyện với cảnh sát. Trên tay còn xách một túi đồ ngọt màu hồng, bao bì bên ngoài vẽ hình Hello Kitty, hoàn toàn không hợp với bộ vest đen của cậu ta.
Thấy tôi, lông mày cậu ta giãn ra, lập tức đến ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên đầu tôi.
Câu đầu tiên là: "Xin lỗi vợ nhé, đã làm lỡ việc thử váy cưới của chúng ta rồi."
Tôi lắc đầu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thật không thể ngờ. Vụ tai nạn giao thông đó thật sự có liên quan đến chúng tôi.
Tài xế gây tai nạn bị mua chuộc, cố ý đâm người. Nhưng vì trời tối, cộng thêm áp lực tâm lý quá lớn, nên đã đâm nhầm xe.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh ta tinh thần suy sụp, đã tự thú trên giường bệnh và khai ra tất cả.
Người mà anh ta định đâm là Giang Quái.
Chủ mưu mua chuộc anh ta là Giang Cảnh Sơ.
Người của chủ mưu đã nhắc anh ta qua điện thoại, một phút nữa, chiếc xe mục tiêu sẽ xuất hiện ở ngã tư.
Anh ta nghiến răng đâm vào, sau đó mới kinh hoàng nhận ra, người trong xe không phải là chàng trai trẻ trong ảnh.
Còn Giang Quái, vì giữa đường đột ngột quay đầu xe, nên đã thoát chết.
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Giang Quái, khẽ hỏi cậu ta: "Cậu nghĩ gì mà lại đột nhiên quay đầu xe vậy?"
Giang Quái nhìn tôi, nhếch khóe môi: "Em nhớ ra vừa đi qua tiệm bánh ngọt mà chị thích ăn nhất, nghĩ rằng sau khi chị bận xong chắc chắn sẽ đói bụng, nên em quay lại mua."
Cậu ta nói xong, đưa chiếc túi màu hồng cho tôi. Giọng nói mang theo sự dịu dàng an ủi: "Ăn nhanh đi, lát nữa sẽ tan chảy mất."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất