Chương 10:
Tối trước khi Quý Thanh và Đường Tuấn Vũ đi Maldives, tôi nhận được điện thoại của mẹ.
Không có gì mới, vẫn là chuyện giục cưới.
“Con suốt ngày đóng cửa ở nhà livestream như thế, bạn trai có thể chui ra từ màn hình à?”
“Chúng tôi không nhất định phải ép con cưới năm nay, nhưng con cứ tìm một người bạn trai cho chúng tôi yên tâm được không?”
“Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, chỉ lo lắng cho mỗi mình con, tính con lại lầm lì, không thích nói chuyện, sau này ba mẹ đi rồi thì ai lo chuyện xã giao cho con? Mẹ chỉ sợ đến lúc đó con chết một mình trong nhà cũng không ai biết.”
“Bạn già của mẹ ở đội nhảy vuông giới thiệu một cậu con trai, nói là khá ổn, hẹn mai gặp mặt, nếu con đồng ý thì đi, không thì thôi.”
Tôi nắm chặt điện thoại: “Vâng.”
“Con đồng ý rồi sao? Tốt quá, tốt quá, mẹ sẽ đi trả lời ngay, mai dậy sớm trang điểm cho xinh vào nhé.”
Mẹ tôi nghe tôi đồng ý đi xem mắt thì vui mừng khôn xiết, vung tay chuyển cho tôi một khoản tiền lớn, bảo tôi dùng để trang điểm cho ngày hôm sau.
Tôi nhận tiền, ngày hôm sau hiếm hoi mặc một bộ quần áo màu hồng thoải mái, đeo kính áp tròng.
Tại quán đã hẹn, khi tôi đến, người xem mắt đang chơi game.
Có lẽ vì bị đối thủ áp đảo quá thảm, nên miệng không ngừng nói ra những lời lẽ "tuyệt vời" của người Việt.
Nói thật, đôi khi đi xem mắt một mình cũng muốn gọi cảnh sát.
Tôi mặt không cảm xúc đợi anh ta chơi xong game, chịu đựng những lời “cao siêu” của anh ta trong lúc ăn, cuối cùng còn bị anh ta bình phẩm.
“Nói thật thì cô không phải mẫu người tôi thích, tôi thích kiểu gợi cảm, đáng yêu chẳng đáng một xu trước sự gợi cảm.”
“Cô học Đại học Nam, chắc biết Quý Thanh chứ, dáng người đó, gương mặt đó mới là hình mẫu một người phụ nữ nên có.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến tuổi rồi, tôi cũng không kén chọn nữa, cô cũng có thể tạm chấp nhận được.”
“Tôi hy vọng sẽ kết hôn sớm, nhưng tôi vừa mua nhà, vẫn đang trả góp, nên bên nhà gái phải lo tiền trang trí, không thể ở không được, còn phải có của hồi môn là một chiếc xe ba mươi vạn.”
“Tiền lễ và trang sức ba món là những hủ tục phong kiến, tôi sẽ không đưa. Nếu cô muốn lấy tôi, thì những điều này tôi nói trước, cô về nói với bố mẹ cô.”
Người đàn ông nói xong, định cầm lấy ly nước chanh bên cạnh, nhưng bị tôi ngăn lại.
“Nước này nồng độ cồn hơi cao, giữa ban ngày ban mặt mà anh đã say rồi, thôi đừng uống nữa.”
“Với lại, tôi không biết nhà anh nghèo đến mức không có cả gương, vừa rồi tôi đã đặt mua một cái giao tận nơi cho anh, anh cầm về soi nhiều vào, kẻo không nhận ra mình là thứ gì.”
Dưới khuôn mặt ngày càng tối sầm của người đàn ông, tôi nói xong câu đó thì xách túi bỏ đi.
Mặc dù tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không đến lượt người khác chê bai.
Vừa ra khỏi nhà hàng, mẹ đã gọi điện hỏi tình hình, sau khi tôi nói sự thật, bà cũng tức giận không thôi, nói sẽ đi tìm bạn nhảy của mình để gây sự.
Tôi không có thời gian để ý, vì tôi thấy Quý Thanh đăng lên mạng rằng tối nay cô ấy sẽ làm một chuyện lớn.