Chương 3:
“Đó là nụ hôn đầu của anh.”
Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được tin nhắn của anh.
Mặt tôi hơi nóng bừng, đây cũng là lần đầu tiên tôi hôn một người.
Nhưng nghĩ đến việc anh ấy hẹn “Quý Thanh”, mặt tôi lập tức tái nhợt.
Cảm giác như một chậu nước lạnh dập tắt tất cả nhiệt huyết của tôi.
“Tiểu Nhím, em có đó không, anh có thể mong đợi lần gặp tiếp theo không? Anh muốn nhìn rõ mặt em.”
Có lần tiếp theo ư?
Tôi không thể tưởng tượng được cảnh nhìn thấy sự thất vọng và căm hận trên gương mặt anh.
Tôi cuộn mình trong chăn, cầm điện thoại trốn đến tận đêm khuya, cuối cùng mới quyết tâm gửi tin nhắn cho anh:
“Đường Tuấn Vũ, em không phải Quý Thanh.”
“Em đã mạo danh cô ấy để hẹn hò với anh ba năm.”
“Chúng ta chia tay đi, là em có lỗi với anh.”
Tôi thậm chí không muốn nhìn thấy câu trả lời thất vọng của anh, nên đã chọn chặn tất cả các phương thức liên lạc.
Nước mắt nhỏ xuống màn hình điện thoại, tôi trùm chăn lại và khóc thầm.
…
“Mọi người ơi, tôi về nước rồi. Tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng, rảnh thì đến tham gia nhé.”
Điện thoại lại rung, hóa ra là tin nhắn gửi hàng loạt của Quý Thanh.
Cô ấy luôn phóng khoáng và tươi sáng, không giống tôi, một người mắc chứng sợ xã hội, ghét nhất là tiệc tùng.