Tôi Giả Mạo Nữ Thần Thanh Xuân Lừa Tình Chàng Công Tử Mộc Mạc

Chương 7:

Chương 7:
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn hỏi tôi tại sao đêm qua lại rời đi sớm.
Ngay cả Quý Thanh cũng gửi tin nhắn quan tâm.
Tôi chọn vài người thân quen để trả lời, Quý Thanh lập tức trả lời.
Cô ấy nói: [Nghe nói đêm qua Tuấn Vũ nói cậu xấu rồi cậu giận dỗi bỏ đi, tôi xin lỗi thay anh ấy, anh ấy là người thẳng tính như thế, chỉ là cậu không phải kiểu anh ấy thích, anh ấy nói chuyện không suy nghĩ, đừng để bụng nhé.]
Không biết có phải do lòng ghen tị gây ra không, những lời này của Quý Thanh khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng vì tôi rất vụng về trong lời nói, nên chỉ có thể coi như không thấy tin nhắn này.
Tôi nhớ lần thứ hai gặp Đường Tuấn Vũ cũng là ở một bữa tiệc của Quý Thanh, đó là lần đầu tiên tôi tham gia vào nhóm bạn của Quý Thanh, do Lật Tử dẫn tôi đi.
Cô ấy biết tối hôm đó Đường Tuấn Vũ đã giúp tôi, cũng nhận ra tôi đặc biệt quan tâm đến tin tức của Đường Tuấn Vũ, nên ngày hôm đó, cô ấy, một người luôn keo kiệt, đã mạnh tay mua một ly Starbucks mời một người bạn của Quý Thanh, nhờ cô ấy đưa chúng tôi đến dự tiệc.
Những bữa tiệc của Quý Thanh luôn náo nhiệt, người quen người lạ tập trung đầy một căn phòng, chơi bài, chơi board game, hát hò, đủ mọi trò khiến tôi dựng hết cả tóc gáy.
Tôi và Đường Tuấn Vũ không thuộc cùng một thế giới, điều này thể hiện rõ rệt nhất vào tối hôm đó.
Trong giấc mơ của tôi chỉ có hai người chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ nuôi hai con thú cưng, nhưng sẽ không có ai khác.
Đường Tuấn Vũ thì khác, thế giới của anh rất rộng lớn, sẽ không chỉ có một mình tôi.
Bỏ đi ánh hào quang của học sinh giỏi, anh ấy là một kẻ chơi game dở tệ, nhưng lại rất nghiện, có thể chơi chung với bất kỳ ai.
Mọi người cũng vui vẻ nể mặt anh.
Khi chơi trò thật hay thử thách, ba lần thì luôn có một lần là anh ấy.
Qua những câu hỏi qua lại của họ, tôi biết được Đường Tuấn Vũ thích mẫu con gái nào.
— Da trắng, cao, không đeo kính, tóc dài vừa phải, giọng "chị đại" và tính cách cởi mở.
Ngoài việc đều là con gái ra, tôi chẳng có điểm nào giống cả.
Cũng phải, nếu anh ấy thích mẫu người như tôi, thì đã chẳng có chút ấn tượng nào về tôi rồi.
Tối nay, tôi thử đứng trước mặt anh, ánh mắt anh nhìn tôi vẫn lịch sự nhưng xa cách như người lạ.
Hai tháng trước anh chỉ tiện tay giúp đỡ một người ở nhà hàng, không quan tâm việc đó sẽ mang lại thay đổi gì cho cuộc sống của đối phương, cũng không quan tâm đối phương có cảm ơn mình hay không, anh chỉ làm những gì anh nên làm.
“Này, cậu nói chẳng phải là Quý Thanh sao?”
Lời nói của một người trên bàn kéo tôi trở về thực tại.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn Vũ, anh ấy cười nhìn Quý Thanh, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Mọi người hò reo hỏi anh ấy có phải thích Quý Thanh không, anh ấy cười nói đây là câu hỏi thứ hai rồi.
Có người nói lần sau chai nước quay vào anh ấy sẽ lại hỏi câu này, nhưng từ ván đó trở đi anh ấy như được hack, không còn cơ hội nói thật nữa.
Bữa tiệc tan, tôi cũng không biết rốt cuộc Đường Tuấn Vũ có thích Quý Thanh hay không.
Tôi nghĩ chắc là thích thôi, Quý Thanh là nữ thần của trường, hoàn hảo gần như không có khuyết điểm, ai mà có thể từ chối được chứ?
Hơn nữa, sau đó những lời đồn thổi về hai người trong trường cứ lan truyền cho đến khi tốt nghiệp, mà cũng không có ai ra mặt đính chính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất