Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 226: Sau lưng

Tôi nhìn con nhện trắng trong lòng bàn tay của Nguyên Thần Tịch đang bừng lên giống như giếng phun, giật thót mình, trong lúc cuống quít vội vàng dẫn một tấm Thần Hỏa phù đi đốt lòng bàn tay của Nguyên Thần Tịch, những con nhện nhỏ màu trắng kia bị lửa thiêu liền rung động “lột lột”, nhưng sợi linh hồn lại bị lửa thiêu một chút đã đứt, sau đó lại nhanh chóng lùi về mặt trong lòng bàn tay của Nguyên Thần Tịch.

“Gà chính là trứng, trứng chính là gà, gà sinh trứng, trứng ấp gà.” Cô nàng mập ngơ ngác nhìn tay Nguyên Thần Tịch, dùng sức lôi kéo tôi và nói: “Mau trở về cứu Âm Long đi, Âm Long sắp bị luyện thành Hoạt Thi xà rồi! Nhanh lên!”

Tôi còn muốn hỏi thêm đôi điều, đã thấy đột nhiên trên mặt Nguyên Thần Tịch là một mảnh màu đen, dưới khuôn mặt vẫn luôn trắng nõn lạnh băng có vô số sợi linh hồn rất nhỏ nhanh chóng qua lại ở trên mặt anh ta, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được bò về phía hai mắt anh ta.

“Trương Dương, mau! Dùng ngân châm!” Hai tay Nguyên Thần Tịch đột nhiên nhấn một cái, dùng sức vói hai mắt phía dưới vào mấy cây mây non mịn.

Chỉ thấy cây mây đó vừa đi vào, tay của Nguyên Thần Tịch lập tức càng trở nên trong suốt hơn, phía dưới làn da làn da tất cả đều là thịt cổ, mà bên trong những thịt cổ kia vậy mà đều không một ngoại lệ nào, tất cả đều là loại hắc tuyến tinh tế này.

Tôi nhanh chóng lấy túi châm ra, lấy tay sờ qua qua một chút rồi kéo quần áo của Nguyên Thần Tịch ra, đâm mạnh vào mấy cái huyệt lớn trên người anh ta, nhưng ngân châm kia chỉ là ngân châm bình thường, đâm châm xuống lập tức nhìn thấy từng sợi hắc tuyến theo miệng ngân châm bò ra ngoài, rồi lại nhanh chóng rụt trở về.

“Sao lại thế này?” Viên Sĩ Bình vội vàng dừng xe lại bên ven đường, quay đầu nhìn dáng vẻ của Nguyên Thần Tịch, trên mặt hiện lên đầy vẻ nghi hoặc rồi nói.

Tôi vội châm thêm mấy mũi vào các huyệt vị khác trên người Nguyên Thần Tịch, kết quả vẫn giống như vậy, hoàn toàn không có chút hiệu quả nào, ngược lại thì sợi linh hồn còn bò nhiều hơn, xương cốt của Nguyên Thần Tịch đã bắt đầu chậm rãi hiện ra màu xanh lá cây, trên các khớp tay lộ ra bên ngoài đã toàn bộ là màu đen rồi, mà sắc mặt của Nguyên Thần Tịch đã không thấy rõ nữa, chỉ có hai mắt lộ ra bên ngoài còn bình thường, những nơi khác toàn bộ đã là sợi linh hồn màu đen bay qua đi lại.

“Sợi linh hồn này chính là trứng của con nhện trắng kia mà con nhện trắng lại vẫn luôn sinh mấy cái sợi linh hồn này ra, hai người kia chỉ cần có một người còn tồn tại, thì thứ kia vẫn có thể tuần hoàn bất tận. Mau! Trương Dương, cô nghĩ cách xem có thể trừ tận gốc hay không!” Vẻ mặt của cô nàng mập vô cùng gấp gáp, lấy từ trong ba lô ra một ít bột xương rồi đổ vào trong miệng của Nguyên Thần Tịch rồi nói: “Nuốt vào nhanh lên! Để mấy sợi linh hồn này cho rằng anh là người chết, như vậy xem có thể tạm thời khống chế được không!”

Tôi sợ cái túi nhỏ kia của mập mạp vô dụng, đưa tay đoạt lấy ba lô của cô ta, nhanh chóng mở cái bọc giấy nhỏ bên trong ra, mặc kệ ít nhiều gì cũng nhét vào trong miệng Nguyên Thần Tịch, bây giờ Nguyên Thần Tịch chính là cơ hội cứu Trường Sinh duy nhất của chúng ta, cũng không thể để anh ta ngủm được. 

“Cô tỉnh táo lại đi!” Sắc mặt cô nàng mập gấp gáp, giơ tay đoạt lấy những cái bao giấy nhỏ trong tay tôi rồi nói: “Trước kia tôi muốn cô đi luyện thì cô lại không đi, bây giờ mới tới dùng tôi!”

“Trương Dương! Trở về! Mau!” Nguyên Thần Tịch nuốt bột xương trong miệng nuốt xuống, mở miệng nói với tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ của Nguyên Thần Tịch, với dáng vẻ này thì anh ta hoàn toàn không thể đi cứu Trường Sinh được, phỏng chừng tự bảo vệ mình cũng là vấn đề, những sợi linh hồn kia còn đang qua lại trong thân thể anh ta, mà lòng bàn tay nhỏ máu của tôi đã trở thành nơi sợi linh hồn tụ tập rồi, không đến quan tài đá để tĩnh dưỡng thì chắc chắn không thể chịu đựng nổi.

Nhưng nếu trở về, vậy thì Trường Sinh phải làm sao bây giờ? Cậu ấy cầm bài vị rõ ràng cũng không trụ được bao lâu!

“Trương Dương, chúng ta đi về trước, sau đó lại nghĩ cách cứu Trường Sinh rồi!” Viên Sĩ Bình cũng mặc kệ tôi có đồng ý hay không, khởi động xe giẫm chân ga, xoay tay lái rồi nói: “Xem ra Âm Long cũng gặp phiền phức rồi! Nó cũng nuốt vào không ít sợi linh hồn, phỏng chừng tình huống cũng không kém bao nhiêu đâu.”

Cứ nghĩ đến Âm Long là tôi lại sửng sốt, gần đây hình như rất nhiều chuyện đều xảy ra cùng một lúc, cũng không như trước kia chúng tôi đều có thể từ từ xảy ra, hơn nữa những chuyện này cũng không phải chuyện chúng tôi có thể khống chế được, cứ như có một đôi tay đang k1ch thích chúng tôi ở đằng sau vậy.

“Tôi đói! Tôi muốn ăn đùi gà!” đột nhiên Đại Hồng lớn tiếng hô từ ghế sau.

Chúng tôi đều không có tâm tình đi quản việc này, tôi vừa lo lắng cho Trường Sinh, lại vừa nhọc lòng Âm Long, còn có linh thể của sư phụ nữa, những việc này giống như đều xảy ra ở cùng một lúc, rõ ràng là muốn chúng tôi không thể phân thân ra được.

May mắn chúng tôi cùng nói đều là một số tin tức quan trọng, Viên Sĩ Bình lái xe ổn định còn chưa lên đường cao tốc, trở về cũng chỉ hơn một giờ.

Sau khi tới nhà họ Nguyên, cơ thể của Nguyên Thần Tịch đã run rẩy rồi, nhanh chóng đẩy cửa xe ra chạy về phía tầng hầm ngầm.

Tôi cũng cuống quít đi xuống theo, cô nàng mập không yên tâm, ném Đại Hồng đến chỗ của Viên Sĩ Bình rồi cũng đuổi kịp tới kéo lấy tôi, nhưng sau đó vậy mà Viên Sĩ Bình cũng kéo cả Đại Hồng đuổi theo.

Mắt thấy Nguyên Thần Tịch đã đi xuống, tôi cũng không rảnh lo người nhiều, cả đường gần như đều là theo cây thang trượt xuống dưới, nhanh chóng chạy về nơi quan tài đá kia.

Mới vừa chạy hai bước đã phát hiện ra điều không đúng, Nguyên Thần Tịch đằng trước ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, toàn thân trên dưới đã đen nhánh toàn bộ rồi, bộ quần áo có thể biến hóa lớn nhỏ theo anh ta đã không thấy đâu nữa.

Tôi vội phi người tiến lên, chỉ thấy phía trước quan tài đá kia, có một người thân hình cao lớn và một đứa bé khoảng bảy tám tuổi tiểu hài tử, đang ném một sợi dây thừng màu đen vào trong miệng của Âm Long, mà hai mắt Âm Long thì đến cả màu sắc cũng đã lộ ra rồi, một chút ánh sáng cũng không có, chỉ ngơ ngác há hốc miệng.

“Liễu oa tử?” Tôi ngơ ngác nhìn người đối diện phía sau tôi, dáng người nhỏ gầy kia rõ ràng chính là nha tử đã học cổ thuật cùng với Điền Đại Thu mà.

Nhưng thân hình cao lớn kia, tôi nhìn qua cũng vô cùng quen mắt, nhưng dù thế nào cũng không dám đi phỏng đoán?

Con mẹ nó!

Trọng Đồng Tử này rốt cuộc là người hay quỷ, rốt cuộc có bao nhiêu tên vậy?

“Trương Dương! Sao mà mới nhanh như vậy đã trở lại rồi?” Liễu oa tử một bên nhét sợi dây thừng màu đen vào trong miệng Âm Long, một bên quay đầu nói với tôi: “Tôi còn tưởng rằng La Trường Sinh báo mộng cho chị, chị sẽ đi cùng Nguyên Thần Tịch tới cổ động chứ? Sao vậy, nhận ra rằng vẫn là cái bùa hộ mệnh Âm Long này tương đối quan trọng sao?”

“Em muốn làm Âm Long thế nào?” Tôi không dám lại phân tâm suy nghĩ làm sao mà Liễu oa tử biết được Trường Sinh báo mộng cho tôi, chỉ đưa mu bàn tay qua, thử chậm rãi ra hiệu với cô nàng mập.

Tuy nói ba năm trước đây kỹ thuật dùng cổ của Liễu oa tử chẳng ra gì, nhưng có lẽ ba năm này cậu ta vẫn luôn ở trong cổ động, biết đâu được cậu ta lại học được chút gì đó, bây giờ lại lăn lộn một chỗ với Cản Thi Nhất Phái, lần trước nó thấy tôi cũng không ra tay, có thể là đang gài bẫy tôi, hơn nữa ngay từ nhỏ tâm tính của nha tử này đã cực kỳ âm u, chúng tôi ngàn vạn không thể lơ là cảnh giác được.

“A! A!” Trọng Đồng Tử vừa từ từ vói sợi dây thừng hai tầng kia cặp kia vào trong miệng Âm Long, vừa xoay đầu tới nói: “A Bát A Cửu đều không có, các người phải bồi thường cho A Bát và A Cửu đấy!”

Trong đầu tôi co rút, trong lòng nhất thời mơ hồ, mẹ nó!

Đã xếp đến cả lão Cửu rồi, chứng minh rằng nói không chừng Trọng Đồng Tử có chín người, đây rốt cuộc là đồ vật nhà ai làm ra đây hả?

“Cậu bé ơi?” Viên Sĩ Bình cúi chào Liễu Oa, cười hỏi: “Nghe nói cậu mới học cổ thuật không lâu, làm sao lại ở cùng một chỗ với Hình Thi Nhất Phái vậy?”

Tôi nhìn Viên Sĩ Bình nói chuyện cùng Liễu oa tử, vẫy vẫy tay với cô nàng mập, để cô ta trông coi Đại Hồng, còn mình thì cẩn thận liếc mắt nhìn Âm Long và Trọng Đồng Tử một cái.

Sợi dây thừng đen trong lòng Trọng Đồng Tử kia dường như rất dài, nhìn qua thì mềm mại, nhưng vừa đến miệng Âm Long thì lại trở nên cứng rắn hơn, có thể theo thực quản của Âm Long vọt xuống phía dưới, tôi không biết đã có bao nhiêu dây đi vào rồi, nhìn một bó trong tay Trọng Đồng Tử hình như ít nhất cũng phải có hơn một, hai mét.

Mà cơ thể của Âm Long lại không nhìn thấy, nhưng vảy trên đỉnh đầu lại giống như lúc ở trên núi Cửu Hồn vậy, tất cả đều là sợi linh hồn màu đen, từng sợi không biết là ở giữa vảy còn có vảy đi lại ở bên ngoài.

Càng kỳ quái hơn chính là, thời điểm mà tôi đi vừa rồi, Âm Long còn làm ra một biểu tình không ủng hộ chuyện tôi lấy máu với tôi, nhưng lúc này hai tròng mắt không hề có chút thần sắc nào, miệng cũng giương to ra giống như không có sống vậy.

Tôi không biết Trọng Đồng Tử muốn làm gì, nhưng cũng không thể để cho gã muốn làm gì thì làm đối với Âm Long được.

Bản thân Trọng Đồng Tử này cũng không có bản lĩnh gì nhiều, tôi nhìn vào tầng hầm ngầm đen nhánh, lặng lẽ gọi Lệ Cổ dưới đáy lòng, lỡ như có Hoạt thi, Lệ Cổ vừa ra, chúng ta cũng sẽ không phải đối phó với Hoạt thi nữa.

“Trương Dương!” Lệ Cổ vừa đến tay tôi, cô nàng mập đã vội vàng kéo tôi nói: “Có thể là bọn họ muốn đi đào con búp bê trắng mập kia, cô nhìn lại xem!”

“Ha! Ha!” Vậy mà Trọng Đồng Tử lại xoay đầu ra cười ha hả, trên khuôn mặt rất xấu xí kia đều là vẻ vui mừng và nói: “Vị Miêu y truyền nhân này kiến thức thật rộng rãi, con búp bê béo mập kia chính là thứ tốt đó nha, dùng để nuôi sợi linh hồn này được xem như thứ tẩm bổ tốt nhất đấy, kể cả không nuôi sợi linh hồn mà luyện nó thành Hoạt thi đi nữa, thì cho là nuôi dưỡng cổ thần cũng không thể đối phó được đứa bé này!”

Tôi nghe xong cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ từ khi Trọng Đồng Tử đầu tiên xuất hiện trên xe buýt, cho đến bây giờ những người này vẫn luôn đang chơi đùa với chúng tôi mà thôi.

Chẳng qua là lãng phí mấy con Hoạt thi không tác dụng gì, cùng với hai gã Trọng Đồng Tử đã bao lấy toàn bộ Nguyên Thần Tịch và Âm Long lại rồi.

Người ở phía sau dẫn dắt chúng tôi, có lẽ chính là người mà Liễu oa tử kết hợp ở sau lưng, nhưng Liễu oa tử thì là vì cái gì chứ?

“Ăn ngon! Ăn ngon!” Đại Hồng ở trong tay cô nàng mập ra sức vặn vẹo, không biết là nhìn thấy Trọng Đồng Tử hay là ngửi thấy được mùi lạ trên người gã.

“Viên Sĩ Bình, Ngọc Hoàng cung của các người đến cả bản thân mình còn khó bảo toàn, thế mà vẫn ở đây lo chuyện bao đồng, bằng không các người luôn luôm để cho người ta ở trong sơn thôn kia làm cái gì? Còn không phải vì trông coi cây tùng ngàn năm và đầu bếp Ngụy kia sao?” Liễu oa tử vẫn luôn bày ra dáng vẻ rất chướng mắt Viên Sĩ Bình, âm trầm chỉa mặt vào tôi nói: “Ngọc Hoàng cung các người năm đó chưa từng đánh chủ ý lên cô gái quan tài giữa tháng bảy này ư?”

Tôi vẫn luôn ở tìm cơ hội ra tay với Trọng Đồng Tử, nhưng lại hy vọng hắn có thể đem búp bê trắng mập bên trong làm ra miễn cho Âm Long khó chịu, vừa vặn cô nàng mập lại không kéo được Đại Hồng, tôi dứt khoát cùng nhau lôi kéo Đại Hồng với cô nàng mập, chờ Trọng Đồng Tử kéo ra con búp bê trắng mập trong bụng Âm Long ra là chúng tôi sẽ lập tức ra tay.

Nhưng vừa nghe nói đến cả Ngọc Hoàng cung cũng từng đánh chủ ý lên tôi, liếc mắt nhìn Viên Sĩ Bình một cái, cũng có thể hiểu được, mấy năm nay người ta đánh chủ ý lên tôi nhiều thế nào.

“Trương Dương, chị không muốn biết, Lạc Hoa Động Nữ là mẹ chị nuôi ở  Miêu Động, làm sao tránh được sư phụ chị chiếm được Long Hồi chứ? Hơn nữa làm sao mà biết được chuyện dùng đường vẽ hổ áp quan? Chị không ngờ mẹ chị đã chết nhiều năm như vậy rồi, đến cả sư phụ chị cũng không hề phát hiện ra linh thể của mẹ chị còn tồn tại trên đời, thì lần này chị lại làm như thế nào mà tìm được linh thể của mẹ chị chứ?” Liễu oa tử đột nhiên giương mắt nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười cực trầm nói: “Chị không nghĩ tới vì sao chị lại được sinh ra vừa lúc đang ở giữa tháng bảy trong quan tài sao? Việc chị được sinh ra chính là có người đã thiết kế sẵn từ trước, chỉ chờ một thân máu thịt này của chị mà thôi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất