Vương Uyển Nhu nhìn thấy con Thực Thi trùng kia biến thành chiếc vỏ rỗng và một vũng nước, trên mặt vậy mà lại lộ ra vẻ kinh hãi.
“Grao!” Hổ trành thì bị Ngụy Yến cản lại, chậm rãi dựa gần vào quạt của Vương Uyển Nhu, nó vẫn còn đang nỗ lực giãy giụa để thoát ra.
“Hổ trành thích ăn quỷ trành, có cơ hội thì cô thu một hổ trành vào trong quạt đi, hổ trành này ngửi được mùi của quỷ trành thì sẽ đi ra!” Sư công liếc nhìn cách dùng để ngăn cản nó, hơi mỉm cười.
“Ha!” Tiểu Bạch thấy cản được hổ trành rồi cũng vui mừng lắm, nó mặc kệ Âm Long, cái chân nho nhỏ chạy đến trước mặt Ngụy Yến bắt đầu vỗ mông hổ trành.
Vừa vỗ còn vừa ha ha cười phá lên, thấy thế lão Miêu cũng hiếu kỳ nói: “Trên người hổ trành này chẳng có chút sự sống nào nhưng rõ ràng lại đang còn sống, có điều nhìn thì cũng chẳng khác chết rồi là bao? Chuyện này là sao thế?”
“Bây giờ tôi thấy Đại Hồng cũng chẳng khác thế là bao!” Sư công liếc lão Miêu rồi gào lên với Tiểu Bạch: “Còn không mau kéo Âm Long đi!”
Tiểu Bạch bị sư công quát, lưu luyến không thôi liếc nhìn hổ trành đã rúc hơn một nửa cái đầu vào trong quạt, nó mím môi rồi cùng tôi nhấc Âm Long lên.
“Lão Miêu, ông để một mình nhóc Dương động thủ hả?” Sư công lại gầm lên, vỗ ghế trúc bên cạnh rồi nói với tôi: “Nhóc Dương ngồi xuống đây đi.”
Mẹ!
Ngẩn người nhìn trang bị của lão địa chủ, tôi vội lắc đầu, tôi không nghĩ tới sau này bị người ta gọi là bà địa chủ vạn ác đâu, tôi vội nhấc Âm Long lên rồi chạy xuống Cổ động với Tiểu Bạch.
Không biết Lệ Cổ từ đâu chạy ra, vui vẻ nhảy tới nhảy lui trên người tôi với Âm Long, giống như làm vậy còn chưa đủ để thể hiện sự vui vẻ, nó còn không ngừng vươn ra những chiếc râu rồi bay bay giữa không trung.
Tiểu Bạch oán giận với tôi, nói tôi cao hơn nó, trọng lượng của Âm Long đều dồn hết lên người thấp hơn là nó.
Nhưng sư công chỉ ho một tiếng, thằng nhóc này lập tức ngậm miệng, nhìn lên Lệ Cổ đang sung sướng bay trong không trung thèm nhỏ dãi.
“Tần lão tiên sinh!” Vương Uyển Nhu theo phía sau, cung kính cúi đầu, nửa người bay lơ lửng bên ghế trúc của sư công: “Con hổ trành này được đào ra từ một của mẹ Trương Dương, bởi vì không có chỗ nào có thể đặt được nên sau này tôi mới để nó trong quạt chiêu hồn của tôi. Khả năng nuốt được linh thể của nó là do một cơ hội hết sức tình cờ trong năm năm này mới được phát hiện ra! Không biết lão tiên sinh biết được bao nhiêu về hổ trành này?”
“Ừm!” Sư công đáp nhẹ một tiếng, vẫy tay với Vương Uyển Nhu: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm nhưng chắc chắn là do mấy người nổi tiếng kia làm ra, cô có thể dùng thì dùng thôi, ngày khác có cơ hội, tôi sẽ giúp cô bắt một con quỷ trành.”
Tôi nghe sư công nói mà nhẹ nhàng, hời hợt thế, tôi liếc nhìn ông ấy bằng ánh mắt ngập tràn sự không tin tưởng.
Kết quả đúng lúc ông ấy nhìn sang, ánh mắt ông ấy trở nên sắc bén, sư công nói với tôi: “Sao hả? Con nhóc này còn không tin ta?”
“Làm gì có! Nhấc lâu nên mệt thôi!” Bị ông ấy nhìn như thế, trong lòng tôi vậy mà cảm thấy hoảng loạn, tôi vội nhấc thân Âm Long lên giả vờ gắng sức lắm.
“Lão Miêu!” Sư công gọi lớn.
“Tôi tới đây!” Lão Miêu cam chịu từ phía sau chạy lên, hai ta ôm lấy Âm Long trong tay tôi, cúi đầu: “Chị gái! Chị đi nghỉ ngơi đi, những công việc nặng nhọc này để lão già em làm là được rồi!”
Tôi bị giọng điệu của lão Miêu dọa đứng tim, tôi đang muốn tìm Vương Uyển Nhu xin trợ giúp thì chân bị người ta dùng sức đụng vào.
Cúi đầu nhìn, Tiểu Bạch mím môi cực kỳ bất mãn đi về phía trước, một tay còn túm chặt đuôi Âm Long ôm vào lòng, một tay khác còn giả vờ gạt nước mắt.
Hậu quả khi để thằng nhóc này khóc tôi đã thực sự được chứng kiến rồi, lá rơi hoa bay, cỏ ngóc đầu dậy, dây mây bừng sống lại!
So với thằng nhóc này thì mấy dây nhục đằng của Liễu oa tử cũng chỉ thường thôi.
“Đồ sư công nhà ông thật xấu xa!” Ngụy Yến bởi vì linh thể chạm phải tơ hồn nên cũng bị thương nhẹ, lúc này không thể bay lên được, cô ấy chậm rãi đi cùng tôi trên mặt đất: “Ngày nào ông ấy cũng bắt nạt lão Miêu, chơi vậy vui lắm à?”
“Vui lắm chứ!” Thính lực của sư công vẫn còn tốt lắm, ông ấy quay đầu, trợn mắt nhìn Ngụy Yến: “Tên quỷ sai nhỏ như cô còn dám nói xấu sau lưng tôi?”
“Không có, nào dám đâu?” Ngụy Yến quay đầu le lưỡi với tôi rồi vung tay đi tiếp.
Tôi thấy mặt Vương Uyển Nhu cũng trầm xuống, trong lòng biết lần này đến Cổ động không những không hóa giải được hết nghi hoặc mà lại còn gặp thêm vài chuyện làm người ta khó hiểu.
Tôi vội chạy lên trước: “Sư công!”
“Gọi lại!” Lão địa chủ này gõ tẩu thuốc của lão Miêu xuống ghế trúc, phô trương nói: “Lúc gọi sư công thì phải ngọt một tí, khô khốc như thế không thú vị!”
Tôi nghe như trò đùa, nỗ lực nuốt nước bọt xuống, dùng âm thanh lúc gọi ông của mấy cô bé đóng quảng cáo trên ti vi: “Sư công!”
“Nói!” Sư công híp hai mắt lại, vô cùng hưởng thụ: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
“Tơ hồn trên người Âm Long có cách nào để diệt trừ không ạ?” Tôi nhìn Tiểu Bạch giận dỗi đang nhấc Âm Long với lão Miêu ở bên cạnh rồi hỏi.
Sư công lắc đầu, chỉ Vương Uyển Nhu: “Cô ấy có cách đấy!”
“Tôi làm gì có cách gì?” Vương Uyển Nhu bị sư công chỉ như thế, suýt nữa thì rớt thẳng từ không trung xuống, mắt nhìn chằm chằm Âm Long đã biến thành hai màu trắng đen đan xen: “Nếu như tôi có cách thì Ngụy Yến đã chẳng bị tơ hồn làm bị thương.”
“Những sợi tơ hồn vừa nãy đều đi đâu cả rồi?” Sư công cười ha ha, chỉ cây quạt trong tay Vương Uyển Nhu: “Chính là bị hổ trành kia ăn mất đúng không?”
“Hổ trành?” Hai mắt Vương Uyển Nhu sáng lên, nắm chặt cây quạt trong tay: “Tôi hiểu rồi, đa tạ Tần lão tiên sinh!”
“Đừng cảm ơn tôi!” Sư công xua tay với Vương Uyển Nhum cười ha ha: “Đợi ngày nào đó tôi chết rồi, tôi sẽ thông báo trước với cô, cô đến thu hồn tôi đi, đến lúc đó tôi với cô cùng nhau lắm quỷ sai!”
“Hả?” Vương Uyển Nhu nhìn tôi đầy khó tin.
Tôi vội cúi đầu, chuyện này lúc trước tôi từng nói đùa với Vương Uyển Nhu, đến cả sư thúc cũng từng thương lượng với Vương Uyển Nhu là ông ấy muốn làm quỷ sai, chỉ có điều không ngờ sư công cũng có ý định đấy.
“Cái đó!” Tôi thấy Vương Uyển Nhu nhìn mình, vội chuyển chủ đề: “Vậy cần chuẩn bị những gì ạ?”
“Không cần! Thả hổ trành ra để nó nuốt tơ hồn trên người Âm Long không phải là được rồi sao?” Sư công cứ chốc chốc lại gõ tẩu thuốc để chơi.
“Mẹ nhà ông nữa chứ!” Lão Miêu đột nhiên ném Âm Long xuống, hung hăng nhìn sư công: “Lão già chết tiệt kia, sao ông còn chưa đi chết đi hả!”
Vốn dĩ tôi còn muốn hỏi sư công, nếu đã không cần chuẩn bị gì thì sao không gọi Âm Long dậy trước, sau đó để Âm Long bò xuống Cổ động, nhưng lúc này nghe lão Miêu mắng to thế, tôi nhất thời cảm thấy sư công thật là quá xấu xa!
“Chị Uyển Nhu ơi!” Tiểu Bạch cũng khóc lóc ném đuôi Âm Long xuống, mắt ầng ậng nước: “Chị xử lý sư công đi!”
“Một chút sức này thì tính là gì đâu chứ!” Sư công gõ tẩu thuốc trong tay, vô cùng đắc ý: “Tôi thích để mấy người tốn sức nâng Âm Long xuống đây đấy, sao nào?”
“Ông! Ông…” Lão Miêu lắp bắp gọi sư công đến nửa ngày, sau đó ngồi phịch xuống đất, tức giận nói: “Coi như ông ác! Cái đó… Quỷ sai đó, cô thả hổ trành ra để nó ăn tơ quỷ trên người Âm Long đi.”
Vương Uyển Nhu cũng không nghĩ nhanh như thế, cô ấy nhìn sư công, nhẹ nhàng mở quạt ra rồi cười ngại ngùng: “Trước đó không dám dùng hổ trành chỉ vì thả nó ra thì dễ thu nó vào thì khó!”
Quạt vừa được mở ra, Vương Uyển Nhu chỉ nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ, hổ trành nhảy từ trong quạt ra.
Cũng không biết Vương Uyển Nhu dùng phép thuật gì, chỉ thấy hổ trành nhảy hai bước là tới bên người Âm Long, lè lưỡi li3m đôi mắt đen trên đầu Âm Long.
Theo đó từng sợi tơ hồn quấn trên người Âm Long bị hổ trành li3m đến miệng.
“Nhanh như vậy sao? Đây rõ ràng là giống như đang ăn mì mà. So với ăn mì lại còn nhanh hơn!” Ngụy Yến nhìn xong cũng kinh ngạc, bên cạnh đó cũng cảm thấy bản thân bị tơ hồn làm cho bị thương nặng như vậy thật không đáng.
Qua một lát, hổ trành kia mỗi lần hút lại thấy từ bên trong vảy của Âm Long lộ ra từng sợi, từng sợi hồn tơ mảnh. Theo từng chiếc vảy bị rút ra, đầu lưỡi hổ trành không ngừng li3m trên đôi mắt đen của Âm Long.
Nhất thờ trong cả Cổ Lâm chỉ nghe thấy tiếng li3m với húp như ăn mì, còn có tiếng thở dài kinh ngạc của ba người Tiểu Bạch, Ngụy Yến với Lão Miêu.
Được rồi!
Thực ra thì tôi cũng rất kinh ngạc, chỉ là con hàng Lệ Cổ kia đang dùng đôi mắt tin hin không ngừng đảo qua lại giữa tôi với Âm Long, tôi với Lệ Cổ không gặp nhau nhiều năm như thế rồi, cửu biệt trùng phùng, không nên làm nó thất vọng vì tôi nữa.
Càng huống chi tôi không phải là đã để sư công ở bên đó sao?
Cũng không biết hổ trành hút bao lâu, đến lúc sau, tơ hồn trên người Âm Long càng lúc càng ít đi, những con nhện màu trắng cũng bò ra từ dưới vảy nó.
“Xì!” Rắn đen thè lưỡi rắn về phía lão Miêu, bốn con mắt rắn lớn hiện lên thần sắc đau khổ.
“Phái hình thi này thực sự con mẹ nó âm hiểm!” Lão Miêu thầm mắng một câu, duỗi tay xoa đầu rắn: “Rắn sợ nhất là có thứ gì đó dưới vảy, vừa đau vừa ngứa, đây chính là tử huyệt!”
Tôi nghe lão mắng đến âm hiểm, trong đầu thoáng qua cảnh lúc ở Loạn Táng Cương, lão còn không phải rắc trùng trắng nhỏ lên người ba của rắn đen sao.
Có điều bây giờ rắn đen ở đây, tôi cũng ngại nói ra.
“Cách! Cách!”
Những con nhện trắng nhỏ bò ra càng lúc càng nhiều, lúc bò ra đến trên người Âm Long còn xếp hàng chỉnh tề rồi bò xuống.
“Tàm tạm rồi!” Sư công chậm rãi gõ tẩu thuốc, đột nhiên ném tẩu thuốc về phía lão Miêu: “Ông cầm lấy,hút khói ra một chút, đừng để sót lại!”
“Lão già chết tiệt ông cuối cùng cũng trả lại cho tôi!” Lão Miêu đón lấy tẩu thuốc, hít sâu một hơi rồi mắng sư công.
Sau đó mới chậm rãi đi về phía Âm Long, hít một hơi khói dài rồi phả ra phần đuôi của Âm Long.
Luồng khói ấy giống như không có điểm cuối, thuận theo thân mình của Âm Long quấn quít từ đầu tới đuôi, rồi đến miệng hổ trành, còn lão Miêu vẫn không ngừng nhả khói ra.
“Oa!” Lúc này Ngụy Yến kinh ngạc ôm chặt miệng, hai mắt trợn to nhìn lão Miêu: “Lão hút một hơi được bao nhiêu khói vậy?”
Cái này tôi cũng chẳng tính được nhưng từ trước đến nay tôi cũng không biết lão Miêu còn có chiêu này, trong lòng tôi còn kinh ngạc hơn Ngụy Yến nhiều.
Một ngụm khói vừa nhả ra tôi đã nghe thấy Âm Long đau đớn xì xì, thân rắn cuộn lại, lưỡi rắn thè ra hướng về phía hổ trành đằng trước.