Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 321: Tôn trọng

Từ trước đến nay tôi luôn có thái độ cực kỳ tôn trọng đối với nhà sư, nhưng mà những người này nói chuyện cũng quá khó hiểu rồi, mỗi lần nói chuyện gì đều làm ra dáng vẻ rất cao thâm.

Nói thẳng ra một câu, thì đó là bất luận anh nghĩ như thế nào cũng đều đúng hết.

Lần này Tịnh Trần đúng là làm rất tốt, ngay cả một câu nói cũng không để lại, giữ lại hai món đồ.

Hiện tại chúng tôi chỉ biết thực thi trùng là chỉ địa phủ, cũng có khả năng là nói anh ta phát hiện ra bí mật của thực thi trùng.

Nhưng tấm vải che trời màu đỏ kia là nhắc nhở chúng tôi cẩn thận Ngọc Hoàng cung hay sao? Hay là để chúng tôi đi tìm Ngọc Hoàng cung hỗ trợ?

Nếu mà nói cẩn thận Ngọc Hoàng cung, người bọn họ ra là Viên Sĩ Bình cũng đã thăng thiên giống như ông ta, mà nếu tìm Ngọc Hoàng cung hỗ trợ, người trong nội môn bọn họ ngoại trừ Viên Sĩ Bình ra, những người khác đều là mấy tên nhóc mới thu nhận, tất nhiên là không giúp được chuyện gì.

Vương Uyển Nhu hiển nhiên cũng không biết rõ tại sao địa phủ lại nhúng tay vào chuyện nuôi dưỡng cổ thần, có hơi thẹn thùng rồi vẫy vẫy tay với tôi và nói: “Đợi chút nữa rồi lại nói chuyện này, tôi phát hiện ra có một cỗ quan tài đá khác rơi xuống.”

“Ở chỗ nào vậy?” Tôi có hơi không để ý lắm, nếu bây giờ đem cỗ quan tài này đi chôn thì hẳn là cũng sẽ chẳng có ai quan tâm cả, có khả năng chờ chúng ta đến chỗ quan tài ở Thành Đô là sẽ trống không, giống như cỗ quan tài ở dưới cổ động vậy, đến cả quan tài tôi còn không kịp nhìn thấy, Trường Sinh đã bị bọn họ thả ra rồi.

Vương Uyển Nhu thấy tôi không để tâm, gõ lên đầu tôi một phát: “Cô còn nhớ cái mặt nạ bị Ngụy Yến lấy đi không?”

Thần thái vốn dĩ không chút để ý của tôi lập tức trở nên căng thẳng, cái đó vẫn luôn là điều quan trọng, làm sao có thể quên được chứ.

“Từ trên bích hoạ mà xem, thì cái mặt nạ này là mặt nạ Xi Vưu không sai được, tôi nghi ngờ cỗ quan tài chứa mặt nạ kia là chiếc quan tài duy nhất chưa được mở ra ở trong đó!” Vương Uyển Nhu nhìn tôi, đột nhiên có chút lo lắng và nói: “Cho nên năm đó Viên Uy tìm cô mở quan tài, thật ra là ngay từ khi bắt đầu có khả năng anh ta đã biết cỗ quan tài đá kia ở đâu, chỉ là không thể đợi thêm nữa nên mới dùng lý đo khởi công trường học để đào nó ra. Kỳ thật, khi mới đến Hoài Hóa, Ngụy Yến cũng đã cảm nhận được cỗ quan tài kia từ chỗ chiếc mặt nạ rồi, chỉ là đạo hạnh của cô ấy không đủ, cho nên mới không xác định được vị trí, ngay vừa mới đây tôi mới tìm ra được!”

Vấn đề này hiện tại tôi có thảo luận thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi cứ có cảm giác rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh tôi đều như bị người tôi sắp đặt sẵn, tôi vẫy vẫy tay với Vương Uyển Nhu và nói: “Trước tiên chúng ta đưa Trường Sinh về đã, rồi phá cỗ quan tài kia đi!”

Nghĩ đến đồ vật cần phải chuẩn bị cho việc phá quan tài, tôi vội nói: “Vậy máu của người Âm Dương kia đã chuẩn bị tốt chưa?”

Vương Uyển Nhu đang thu Trường Sinh vào trong quạt xếp gật đầu với tôi, tôi nhìn Trường Sinh mà mí mắt cứ giật giật, vội vàng duỗi tay ra cầm lấy bàn tay của cậu một chút, miễn cho cậu theo bản năng mà ra tay với Vương Uyển Nhu.

Cái thau gạo nếp ngải đen cũng thuận tiện bị Vương Uyển Nhu thu vào quạt xếp, vốn dĩ tôi định hỏi cô ấy xem Ngụy Yến thế nào rồi, nhưng lại thấy sắc mặt nhẹ nhàng của Vương Uyển Nhu, nên nghĩ rằng cũng sẽ không có chuyện gì.

Khi trở về Đinh gia, ngoại trừ nhìn thấy Đại Hồng đang xem TV trong phòng đầu bếp Ngụy ra, cũng chỉ có con mèo trắng đang cắn hạt thông, vị đầu bếp lớn này liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, rồi lại đặt tần mắt lại TV, dường như rất xa cách với tôi.

Đại Hồng còn đang an tĩnh nằm trên giường, tựa hồ vẻ đẹp tỉnh lại ở Lư gia là trong tưởng tượng của chúng ta.

Tôi cũng không có ý định kên tiếng chào hỏi với đầu bếp Ngụy, nhìn thoáng qua rồi đi cùng Vương Uyển Nhu ra phía sau, nhưng vừa đi đến cửa liền nghe được đầu bếp Ngụy trầm giọng quát: “Nhỏ phá sản, lại đây!”

Tôi đưa mắt nhìn đầu bếp Ngụy vẫn đang xem TV, rồi lại nhìn sang Vương Uyển Nhu bằng ánh mắt không chắc chắn, thấy cô ấy gật đầu mới chậm rãi đi dạo đến trước mặt đầu bếp Ngụy và nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Cả người cô hôi muốn chết, cầm cái này đi ăn đi!” Vậy mà đầu  bếp Ngụy tiện tay lấy một nắm hạt thông từ trên mâm hạt thông của con mèo trắng rồi ném cho tôi, như đang tống cổ một đứa bé đi và nói: “Nếu chó đen bảy sao được nuôi dưỡng tốt thì có thể lột xác thành đầu dài, gọi là cái gì mà chó ba đầu, thật ra nó chính là yêu vật, cô bị nó cào bị thương, tôi không có cách gì để cứu cô cả, chỉ có thể ăn chút hạt thông giúp cô không cần phải thống khổ như vậy nữa thôi!”

Tôi dường như đã nhận được lời khuyên, một tay cầm đầy hạt thông lui xuống, đầu bếp Ngụy này có lẽ còn đang hận tôi khiến ông ta rời khỏi Đại Hồng, cho nên mới để Đại Hồng bị giám đốc Lư bắt đi.

Sau khi xách ba lô lên, tôi lại thanh một đống chỗ trống giấy vàng, rồi đi theo Vương Uyển Nhu ra ngoài.

Đi được nửa đường tôi mới nhớ ra, tôi đã quên hỏi Vương Uyển Nhu xem cỗ quan tài kia được phát hiện ra ở nơi nào, hai mắt cô ấy ngay lập tức trầm xuống và nói: “Là ở nhà họ Lư!”

“Gì cơ?” Dù thế nào thì tôi cũng không thể tưởng được, tại sao nơi tôi vừa mới đi ra lại có một cỗ quan tài chứ? Cảm giác đối với quan tài của tôi cũng có thể xem như mẫn cảm đi? Nhưng mà vì sao, tôi chạy từ tầng một lên tầng cao nhất, đến cả mật thất của người ta tôi còn phát hiện ra, vậy mà tôi lại không cảm nhận được quan tài ư??

“Lão Miêu đã đoán được vài cái kí hiệu kia một cách dễ dàng, hình như là một loại phù văn nào đó, cũng tựa như Tiêu Âm phù vậy, có thể cản trở các âm thanh truyền ra ngoài, có lẽ chính là từ Tiêu Âm phù phát ra. Bằng không, các người đã gây ra động tĩnh lớn trong nhà họ Lư như vậy, làm thế nào mà lại không có ai nhìn thấy hay nghe thấy được chứ. Chính là bởi vì có những phù văn đó, nên nhà họ Lư mới trở thành một sự tồn tại độc lập như vậy!” Vương Uyển Nhu cực kỳ kiên nhẫn mà giải thích cho tôi.

“Chỉ có mỗi tác dụng cách âm như vậy thôi sao?” Tôi nghĩ chỉ cần ký hiệu này, tôi cũng biết chứ? Nhưng vì sao tổ tiên của Miêu tộc lại còn tách những ký hiệu kia ra khỏi bích hoạ?

Vương Uyển Nhu cũng nghi hoặc lắc lắc đầu nói: “Chúng ta đều nghĩ rằng nó không chỉ có từng đó công dụng, chỉ là tạm thời mới chỉ phát hiện được mỗi một công dụng này thôi.”

Tôi chỉ đành gật đầu, manh mối trong tay chúng tôi thật sự là không hề ít, nhưng lại không có một cái nào là chúng tôi sử dụng được cả. Vốn tưởng rằng tôi và Vương Uyển Nhu sẽ trực tiếp đi đến nhà họ Lư, nhưng cô ấy lại mang tôi đến một khách sạn ở bên cạnh học viện Hoài Hóa, rồi dẫn tôi đi vào trong một căn phòng.

Tôi còn chưa kịp gõ cửa, đã thấy một người phụ nữ trang điểm quyến rũ đi từ bên trong ra, sắc mặt phẫn nộ, nhìn thấy tôi đến thì cười lạnh và nói: “Thế nào, ngươi cũng không ai giải ngứa tới tìm bỉ ổi a? Đều đã thành như vậy rồi mà cô còn giả vờ thuần khiết cái gì chứ!”

Tôi bị người phụ nữ kia mắng đến mức bối rối, cúi đầu nhìn cái quần kaki và áo T – shirt của mình, rất bình thường mà!

Tôi cau mày, đang định hỏi người phụ nữ kia cho rõ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương  lạ trên người cô ta, chính là mùi của âm rận kia.

“Cô còn đang nói cái gì nữa vậy, mau đi đi!” Trong phòng, sư thúc đang quấn một cái khăn tắm, trông có vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài làm việc xấu, khi chú ấy nhìn thấy tôi đứng trước cửa thì sửng sốt, lập tức che khăn tắm lại rồi chạy vào trong.

“Ồ! Là tới bắt gian sao?” Cô gái kia lạnh mặt đánh giá tôi một chút, khịt mũi nói: “Lớn lên trông cũng không tệ lắm, trang điểm một chút rồi chị dạy cưng làm thế nào để trói chặt trái tim của một người đàn ông!”

“Dừng!” Tôi thật sự nhìn không quen dáng vẻ cô gái này vừa nói chuyện, vừa còn bóp tay hoa lan, eo thì vặn trước vặn sau, dù sao thì tôi còn muốn nghiên cứu âm rận nữa, trước tiên cứ đi vào đã rồi lại tính tiếp, lập tức lấy ra một tấm Định Hồn phù rồi dán lên trán cô ta.

Cô ta vẫn không nhúc nhích, tôi cười nhẹ với Vương Uyển Nhu, kéo luôn cô ấy vào phòng.

Kết quả là khi vừa vào trong, tôi đã toét miệng cười. 

Huyết thanh màu vàng trên người giám đốc Lư đã được rửa sạch một chút, nhưng rõ ràng là đã chảy ra không ít, ông ta an tĩnh nằm ở đó nhưng miệng vẫn còn rỉ ra dịch nhầy, mà sư thúc hẳn là trốn ở trong phòng tắm thay quần áo đi, mà góc bên cạnh rõ ràng là được đặt Ẩn Thân trận.

Sư công, lão Miêu và Tiểu Bạch đều đang trốn ở đằng sau, đây là muốn xem hiện trường phát sóng trực tiếp sao?

Thấy tôi tới, sư công thẳng trừng mắt thổi hạ râu, duỗi tay hủy đi tấm Ẩn Thân phù, nói với tôi: “Con biết chuyện gì không? Trường Sinh nha tử đâu rồi?”

Tôi biết chắc là ông ấy không có lời nào hay, nên tôi đã ném người phụ nữ kia lên giường nơi giám đốc Lư đang nằm, đảo mắt nhìn Vương Uyển Nhu và hỏi: “Đồ vật đã chuẩn bị tốt ở đâu?”

“Ở đây nè! Chị ơi!” Tiểu Bạch vậy mà lại há miệng ra với tôi, phun ra tấm vải che trời màu đỏ, khi mở ra để tìm đồ mới thấy, hóa ra bên trong còn có không ít đồ.

Tôi liếc mắt nhìn một cái, xác định bên trong có một lọ máu đỏ tươi, không chắc chắn lắm và nói: “Đây là máu của người Âm Dương sao?”

“Cái này là em suốt đêm chạy về Thần tộc và lấy từ một người đấy!” Tiểu Bạch sợ tôi không tin, vội nói tiếp: “Đây chính là máu của thôn trưởng mới nhận chức đấy, tuyệt đối là Thần tộc!”

Tôi thấy nó thề son sắt như vậy, tính tính với tốc độ của nó, nếu trong đêm tới lui Thần tộc thì hẳn là không có vấn đề gì nên gật gật đầu, rồi chỉ vào giám đốc Lư và nói: “Làm thế nào mà mang ông ta đến đây vậy?”

“Đứa nhóc chết tiệt này!” Sư công thấy tôi không để ý tới ông ấy, đột nhiên dùng sức gõ mạnh vào đầu tôi một phát và nói: “Không mang theo hắn tới thì làm sao vào nhà hắn được? Những ký hiệu kia không chỉ có tác dụng làm Tiêu Âm phù thôi đâu!”

Đầu tôi đau nhức dữ dội, nhưng cũng không muốn để ý tới lão già mất trí này, khóe mắt cũng không thèm liếc ông ấy một cái, lướt mắt kiểm tra đồ vật một lần, lại phát hiện ra thiếu kiếm gỗ, vội vàng nói Vương Uyển Nhu thả Trường Sinh ra.

Sư công thấy Trường Sinh vậy mà lại mất sức đến mức hôn mê, liền hỏi có chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng hiện rõ vẻ không đồng tình.

Tôi ném kiếm gỗ cho Tiểu Bạch, nhưng rõ ràng là nó cảm thấy không thoải mái một hồi, cũng may là có sư công ở đó nên mới ngay lập tức kiểm soát được nó, nhóc mập mạp nhanh chóng dùng tấm vải che trời quấn chặt lây kiếm mộc.

“Hự!” Trường Sinh bị sư công lấy ra một cây ngân châm nhọn đâm một phát vào người, đau đến mức ngồi thẳng dậy và ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tôi vội vàng ấn cậu ấy xuống, sợ cậu ấy nói lộ miệng.

“Nhóc Dương và Trường Sinh đi ra ngoài gây chuyện xấu gì rồi?” Sư thúc rốt cuộc cũng đã thay khăn tắm rai, khuôn mặt mang theo một nụ cười xấu xa nhìn tôi.

Tôi lắc lắc đầu với ông ấy, chỉ vào giám đốc Lư nói: “Ông ta chính là cổ vương, còn người phụ nữ tối hôm đó đã gieo mẫu cổ ở đâu?”

Vừa dứt lời, tôi lại thấy sắc mặt  mọi người  đều trầm xuống, lắc đầu với tôi và không nói lời nào.

“Trường Sinh?” Tôi đành phải nhìn sang Trường Sinh, có lẽ cậu ấy sẽ không gạt tôi.

Trường Sinh có chút khó xử vỗ vỗ trán muốn trốn tránh vấn đề, bị ta vừa uống, chỉ đành thở dài một hơi rồi nói: “Cổ ở bị buộc cấp tình hình lúc ấy vội vã cắn nuốt rớt một ít đồ vật!”

“Toàn bộ luôn sao?” Tôi đã từng thấy Nguyên Thần Tịch chỉ trong nháy mắt đã hút một trọng đồng tử thành một cái vỏ rỗng,  nhìn qua thì kỹ năng này đến cả giám đốc Lư còn không có đâu?

“Được rồi!” Sư công rõ ràng là không muốn thảo luận về vấn đề này, chỉ vào giám đốc Lư rồi nói với Trường Sinh: “Nha tử cậu cõng hắn đi, lão Miêu cõng ta, tìm kiếm dọc theo hành lang, mọi người đều cẩn thận một chút, có khả năng người trong quan tài kia đã không phải là người mà chúng ta quen biết nữa đâu!”

Vương Uyển Nhu sắc mặt cũng trầm xuống, duỗi tay vỗ vỗ bả vai tôi, đưa cho tôi một viên thuốc màu đen nói: “Cô nuốt nó đi!”

Viên thuốc kia đen nhánh đến mức không có một chút ánh sáng nào, trông cứ như đã được lăn qua một lớp tro vậy, nếu là ngày thường thì chắc chắn đến cả dũng khí cho vào miệng tôi cũng không có, nhưng lúc này, tôi nhận lấy viên thuốc trong tay cô ấy rồi ném nó vào trong cổ họng luôn.

Hy vọng mấy con thực thi trùng ở trong cơ thể tôi có thể sống cho tốt, để tôi có thể phá hủy hết mấy cái quan tài kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất