Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 324: Chân đứt rồi mọc lại

Tổng giám đốc Lư vừa dứt lời, cỗ quan tài mới mở ra được một nửa kia vậy mà lại truyền ra âm thanh cào vuốt, trong đống tạp âm đấy có một âm thanh vô cùng bắt tai.

“Ha! Ha!” Tổng giám đốc Lư còn không ngừng cười to, nhân lúc sư thúc còn đờ đẫn, anh ta dẫn ra vài con nhện lông lá bò lên trên người sư thúc.

Tôi bị dọa, vội vàng hét lên với ông ấy, lúc này lại thấy cái bọc to trên cổ con chó ba đầu kia còn đang không ngừng phát triển, nó đã bắt đầu vỡ ra rồi.

Tôi nhét cái ấm trúc đỏ vào tay Tiểu Bạch bên chân tôi rồi nhanh chóng từ trong đống thi thể không đứng dậy được kia xông qua, đấm một đấm vào cái bọc lớn trên đỉnh đầu con chó ba đầu ấy.

Tôi dùng lực rất mạnh, ít nhất là lúc cái đầu còn chưa mọc ra kia sẽ dễ đối phó hơn một chút.

“Dương Dương!” Vương Uyển Nhu không nghĩ tới tôi sẽ xông ra, kinh ngạc hét lên rồi lập tức cầm theo cây trâm tiến lên giúp tôi.

“Xì!”

Âm Long vốn chỉ định đứng một bên xem chiến, lúc này nó cũng lập tức lên theo, lưỡi rắn hướng về cái cổ của con chó ba đầu to tướng kia rồi cắn.

Rắn đen vẫn luôn quấn chặt lấy thân con chó ba đầu không buông, lúc này nó mệt đến mức hai cái đầu đều cùng thở phì phò.

Ban đầu tôi nghĩ rằng Âm Long với rắn đen có thể chống lại con chó ba đầu kia, không ngờ tới con chó ba đầu này lúc đánh nhau lại chỉ nhìn số đầu, thấy ba cái đầu rắn không đấu lại được nên mọc thêm một cái đầu nữa!

Rắn đen với Âm Long không có bản lĩnh mọc thêm đầu, nên chỉ đành lấy đầu của tôi tính vào thôi.

“Grừ!”

Chó ba đầu bị tôi đấm trúng, đau lên gào lên, trong đôi mắt cao ngạo của nó đều là hận thù.

“Tật!”

Cái bao lớn bị tôi đấm phải ấy hình như cũng hơi co lại, tôi nhân cơ hội đó dẫn ra một lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù sau đó ném vào miệng vết thương của cái bọc to ấy.

Cái chuyện sát muỗi vào miệng vết thương này là việc tôi vẫn luôn thích làm, tiết kiệm sức lực.

“Lui về một bên trước đã!” Tôi chỉ cho Âm Long với rắn đen nhìn về phía chiếc quan tài đá mà bên trong tiếng cào truyền ra ngày càng nhiều nhưng lại thấy Tiểu Bạch với Trường Sinh không biết từ bao giờ đã chạy qua đó, đang mân mê mấy thứ đồ trong tấm vải đỏ che trời, hai anh em này nghe thấy tôi kêu lên đều nhìn tôi rồi lập tức cúi đầu tiếp tục lần mò đống đồ của họ.

Âm Long với rắn đen cũng phi qua quấn nắp quan tài đá lại để tránh cho hai anh em Trường Sinh với Tiểu Bạch còn chưa lần xong đồ đã bị mấy thứ trong đó chui ra cắn cho mất đầu.

Vương Uyển Nhu thấy tôi còn có thể chống đỡ được nên lại bay về phía sau, lại bắt đầu lấy cây trâm vẽ lên không trung.

Tôi cũng vội vàng lui về sau nhưng lại quên mất không quay đầu xem xét trước, hành lang vốn đã nhỏ rồi, lùi về sau hai bước tay lại chạm phải thứ gì đó trơn nhớt, lòng tôi thầm nghĩ không ổn rồi, đầu còn chưa kịp quay lại đã dán luôn một lá Dân Lôi phù vào cái người phía sau.

“Ầm!”

Dẫn Lôi Thiên Cương phù dán trên thân con chó ba đầu đối diện cũng nổ ầm, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy trong tay tổng giám đốc Lư cầm mấy con rắn nhỏ màu xanh đang lè ra những chiếc lưỡi đỏ chót, có lẽ anh ta muốn ném chúng về phía tôi, kết quả tôi chưa quay đầu lại đã trực tiếp ném bùa về phía sau, vừa đúng lúc dán lên đống rắn trên tay anh ta nên anh ta còn ngẩn ra một lát.

“Ầm!”

Dẫn Lôi phù trên người tổng giám đốc Lư cũng nổ tung, cả hành lang đều là ánh lửa, ánh chớp giao hòa, tôi lập tức nhấc chân đạp vào tổng giám đốc Lưu đứng trong ánh chớp sau đó nói với sư thúc không thể đến gần và sư công: “Nhanh trói anh ta lại!”

Nghĩ đến trói, tôi lập tức rút ra Khốn Tiên thằng từ chiếc ba lô rồi ném về phía tổng giám đốc Lư, sau đó nhanh chóng ném hai đầu dây cho sư thúc và sư công.

Tôi không ngừng chạy đến chiếc quan tài đá bên cạnh Trường Sinh và Tiểu Bạch, hai tên này đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả rồi, thấy tôi qua thì hét lên: “Vảy của Âm Long! Vảy của Âm Long!”

“Cái này chưa cần vội, đợi lát nữa đá tinh ra thì để Âm Long quét qua là được rồi!” Tôi nhìn Trường Sinh nhỏ từng giọt máu từ cái bình Tiểu Bạch lấy ra trong thôn thần vào quan tài đá, mà Tiểu Bạch cũng nhịn đau ở chỗ miếng gỗ.

“Trương Dương!”

Tôi đang nhìn xem có cần giúp gì không, phá quan tài đá rồi đối phó với những thứ bên trong để chúng tôi có thể yên tâm hơn chút, ít nhất không cần lo lắng bên trong còn có đủ thứ khác nhau bò ra, đúng lúc đó nghe thấy Vương Uyển Nhu nhẹ nhàng gọi tôi.

Sau đó tôi cảm thấy hình như cả hành lang đều yên ắng hẳn đi, chỉ còn lại tiếng cào xé từ trong quan tài đá, hình như còn có cả tiếng rên nhè nhẹ giống như chó con ấy.

Chó con?

Tôi quay phắt đầu lại thì nhìn thấy tám đôi mắt mờ như đèn lòng, con chó ba đầu, bốn cái đầu, tám con mắt, bốn cái miệng thở phì phò nhìn tôi chăm chú giống như chỉ cần tôi hơi động đậy thôi, những cái miệng kia lập tức cắn tôi thành bốn mảnh.

Không đúng! Bốn cái đầu thì phải gọi là chó bốn đầu chứ, hơn nữa bốn cái miệng thì sẽ cắn thành năm mảnh, dù sao thì cũng không tốt lắm đâu.

Khóe mắt liếc quay cây trâm trong tay Vương Uyển Nhu còn không ngừng múa vẽ những ánh sáng trắng càng lúc càng mạnh, tôi đứng im không dám động đậy, chỉ sợ bốn cái đầu chó kia không vui sẽ bổ ngay vào tôi, bàn tay phía sau không ngừng vẫy Trường Sinh.

Cậu cách tôi rất gần, lại có vũ khí có thể tấn công dài như dây mây với cành liễu, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được tôi thôi!”

“Ha!”

Trong hành lang truyền đến kêu rung trời, sau đó là tiếng cười điên cuồng của tổng giám đốc Lư, bốn cái đầu chó vốn chỉ nhìn tôi để phát tiết cảm xúc đột nhiên nhào vào tôi.

“Đi!” Tôi ném bùa về phía trước rồi lùi về sau, sau đó hét lên: “Trường Sinh!”

“Soạt! Soạt!”

Dưới chân tôi có vô số cành liễu, dây mây trườn qua, tôi hơi hạ eo xuống, một cành liễu quấn lấy eo tôi lôi tôi về phía sau, tôi cũng thuận theo đó nhảy lùi lại rồi lật người đứng trên chiếc quan tài đá được mở ra một nửa.

“Xì!”

Quan tài đá không ngừng chấn động, tôi nghĩ trước đây chúng tôi chạm vào quan tài đá rồi nhưng không thấy bên trong có đá tinh, rốt cuộc thì nó có phải được lấy ra từ miếng đá to trong căn phòng đá ở thôn thần không?

Độ đáng tin của những bích họa kia vốn đã chẳng ao, lỡ như chúng tôi tin sai thì sao?

“Gâu! Gâu!”

Tôi đang nghĩ ngợi, không cảm nhận được thân rắn đen động đậy, sau đó một con chó con kêu ư ử trong quan tài đá trong tiếng kêu còn xen lẫn sự đau khổ sau đó chậm rãi bình ổn lại.

Cô lập tức nhìn dáng vẻ của chiếc vảy Âm Long bị đá tinh cắt qua rồi từ trên quan tài đá nhảy xuống, sau đó tôi gọi Âm Long với rắn đen buông quan tài đá ra.

“Grừ! Grừ!…”

Chó bốn đầu nghe thấy tiếng kêu khẽ của chó con trong quan tài đá, nó nghiêng đầu kêu lên sau đó cắn đứt hết toàn bộ cành liễu với dây mây của Trường Sinh đang quấn lấy nó, khói đen từ vết cắt bốc lên, nước bọt của chúng vậy mà thực sự có kịch độc!

Tôi nghĩ tới miệng vết thương của bản thân khi bị thất tinh cẩu cắn ra giống như nước bị đông lại, tôi nói với Trường Sinh: “Cậu cắt đứt những thứ kia…”

“Grừ!”

Tôi còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng gào lớn, bốn cái đầu chó đã nhảy qua người tôi nhưng chúng hoàn toàn không có tâm tư để ý đến tôi, chúng đến xông vào trong quan tài đá.

Tôi vội dẫn ra một lá Thần Hỏa phù rồi ném vào trong, bên trong đầy chó đen, cũng không biết có bao nhiêu con nữa nhưng nhìn kỹ lại, bên dưới đều có dấu vết bị cắt, hơn nữa vết cắt còn bén ngọt rõ ràng là bị thứ gì đó cắt qua với tốc độ cực nhanh.

“Ư! Ư!”

Chó bốn đầu lấy chân đẩy đám chó con, tám cái đầu không ngừng liếm lên miệng vết thương của chúng, trong mắt toát lên cảm giác sợ hãi, nó bá chân lên cố gắng nhảy ra ngoài quan tài đá.

Tôi thấy bình thủy tinh đã trống không, duỗi tay vào trong quan tài đá nhưng không thấy đá tinh nào đó ra ngoài, tôi chỉ đành gọi Âm Long.

Trong mắt nó đều là vẻ không tình nguyện nhưng dưới sự uy hiếp của tôi, nó chỉ có thể chậm chạp dựng hai cái vảy lên rồi dựa vào gần quan tài đá.

Âm Long từng ở trong cỗ quan tài đá này để trị thương, không có đá tinh chui ra sao?

Hơn nữa vừa nãy tôi đều điểm nhiều như thế rồi cũng không có phản ứng gì, không phải lừa chúng tôi đấy chứ?

“Rắc!”

Nhưng vảy của Âm Long vừa mới chạm vào quan tài đá thì tôi nghe thấy tiếng rắc, sau đó bốn mặt quan tài đều xuất hiện vô số dòng chảy màu đen, chúng lập tức cắt qua vảy Âm Long.

“Gâu! Gâu!”

Chó bốn đầu vốn còn muốn chạy về phía sau, chân còn chưa dùng sức đã bị đá tinh cắt qua hai chân trước, chúng thống khổ kêu lên, nỗi sợ hãi trong mắt càng lúc càng lớn, hai chân sau vẫn còn gắng sức muốn nhảy từ trong quan tài ra nhưng không thể.

Con chó bốn đầu này cũng liều thật, tám con mắt mang theo hận ý sâu sắc nhìn về phía tôi, bốn cái miệng lớn cắn lên thi thể của đám chó con,  sau khi nó nhai hết, miệng vết thương do bị cắt đứt còn đang nhỏ máu ròng ròng ở hai chân trước vậy mà lại mọc ra bốn cái móng vuốt.

“Gâu!”

Bốn cái chân vừa mới mọc ra lại  bị đá tinh cắt đứt, chó bốn đầu đau khổ gào lên với tôi, rồi điên cuồng nuốt đám thi thể của chó con ở trong quan tài.

Tôi nhìn đến ngây ngốc, liếc qua Trường Sinh thì thấy cậu đang nâng viên Tụ Âm châu trong tay Ngụy Yến, chậm rãi tiến lại gần, sau đó ném vào trong quan tài đá, rồi cậu cắn rách đầu ngón tay trỏ rồi vẩy vào trong: “Nhanh lên!”

“Grao!”

Trường Sinh vừa hét lên thì nghe thấy con chó bốn đầu kia gào to lên, hai chân trước của nó lại bị cắt đứt.

Nếu như không phải nó quá mức khủng bố, tôi chắc chắn sẽ nảy sinh lòng đồng cảm nhưng con này cả nước bọt cũng có đột, tôi không thể dùng lòng đồng cảm được.

Vội cắn vỡ ngón tay rồi nhỏ máu vào trong, sau đó tôi gọi Tiểu Bạch nhưng vừa gọi mới phát hiện ra thằng nhóc này chạy đến giúp nhóm sư thúc đối phó với tổng giám đốc Lư, thực sự là thằng bé có mắt nhìn mà.

Nghe thấy tôi gọi, thằng nhóc mập lập tức ngúng nguẩy chạy qua, không cần tôi mở miệng nó đã vẩy máu vào trong quan tài đá.

Lúc nào đá tinh trong quan tài đá đã tụ về phía Tụ Âm châu, chúng chảy quanh bốn vách quan tài, Trường Sinh lấy Kiến Mộc đã bị làm thành cối xay ra định ném vào trong thì lại nghe thấy chó bốn đầu ngửa mặt lên trời gào thét.

Sau đó nó mọc ra một đám chân không thể đếm nổi rồi nó nhảy ra khỏi quan tài đá.

Động tác ấy vô cùng nhanh chóng, tôi nhớ tới hai chân sau của con chó rõ ràng là an toàn nhưng thực ra nó cũng bị đá tinh cắt, bây giờ xem ra con chó này cũng khá thông minh, vì để bản thân có thể trốn thoát mà thà rằng cắt chân để chúng mọc lại.

Tôi còn chưa kịp đếm hết chân con chó kia thì Tiểu Bạch đã gào lên với tôi: “Ở trong đó còn có người?”

“Grao!”

Sau đó trước mắt đen lại, vô số vuốt chó rạch qua người tôi, bên tai là tiếng hét giận dữ của Trường Sinh, sư công cũng mắng to, lão Miêu gào rách cả họng, sư thúc cũng gọi lớn còn có cả tiếng cười ha hả của tổng giám đốc Lư nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất