Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 344: Ướp lạnh

Tôi, Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch ba người cùng đến kho đông lạnh, thấy trong tất cả các thi thể có vô số dòi bọ đang động đậy, mà những con dòi đó lớn lên bằng tốc độ ánh sáng, kết kén, phá kén rồi lại đẻ trứng.

Sau đó tôi phát hiện ra nhiệt độ trong kho đông lạnh hạ xuống rất kinh khủng nhưng những con dòi kia giống như chẳng hề bị ảnh hưởng, cứ theo chu kỳ trưởng thành bình thường mà tiếp diễn.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay chúng tôi đến kho đông lạnh là để xem xét những thi thể kia, bỗng nhiên tôi phát hiện những thi thể kia trợn trừng hai mắt mà trong mắt của bọn họ lại chảy ra máu, đây là có chuyện gì.

Đó là do đám trứng trùng trong cơ thể bọn họ bắt đầu nở ra, đang hóa kén, khiến cho máu trong cơ thể chảy ra qua khóe mắt.

Tôi cũng bắt quỷ nhiều rồi nên mới luôn nghĩ theo phương hướng linh thể mà quên đi những thứ thực chất nhất.

Trong kho càng ngày càng lạnh, mặc dù tôi không biết bảng điều khiển tổng trong kho đông lạnh ở đâu nhưng ít nhất tôi biết bây giờ toàn bộ cảnh sát trong cục cảnh sát đang ở bên ngoài kho đông lạnh, bọn họ tận mắt nhìn thấy ba người chúng tôi xông vào đây, nói sao thì họ cũng không thể nào để nhiệt độ hạ xuống đến mức khiến chúng tôi bị đông chết được.

Kể cả những cảnh sát dó muốn cho chúng tôi đông chết để diệt khẩu, bên ngoài còn có đám người Vương Uyển Nhu với sư thúc nữa, họ cũng không thể để mặc cho làm loạn!

Thần Hỏa phù không thể dùng, tôi chỉ có thể đứng đó để Lệ cổ kết lưới bắt đám ruồi kia tống vào miệng, như thế cũng có một vài con ruồi bị bắt được đụng trúng người tôi, chọc cho Lệ cổ không vui, nó lại kết cái lưới to thêm một chút.

Nhưng dù cho là vậy, tôi nhìn một đám ruồi nhặng nhiều như ong vò vẽ bay đến bên người, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ đáng sợ, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy có lẽ đám xác này sẽ bị ăn cho bằng sạch mất, sau đó đám dòi kia mất đi nguồn dinh dưỡng rồi chúng tôi mới có thể xử chúng.

Trên đỉnh đầu tôi có Lệ cổ rồi, tôi vội chạy ra mở cửa nhưng kéo rồi mới phát hiện cửa kho lạnh đã bị người ta dùng chìa khóa khóa lại, dù cho tôi có kéo thế nào cũng không kéo ra được.

“Sao ngày càng lạnh đi thế này?” Những cành liễu Nguyên Thần Tịch cho mọc ra đều đứt đoạn, vị thiếu niên vẫn luôn làm mặt lạnh này đến giờ phút này mới biết nhiệt độ trong kho lạnh đã lạnh hơn mặt anh ta rồi.

Trường Sinh cũng trầm mặt nhìn tôi, cậu gọi rắn đen ra há miệng nuốt hai thi thể khác xuống.

Nhưng rắn đen nuốt xong lại vặn mạnh thân mình, hai cái đầu rắn to lớn nghiêng nghiêng rồi gầm lên, lưỡi rắn thè ra đau khổ.

“Xì!”

Âm Long đang bên cạnh rắn đen nuốt sâu dòi cũng bị dọa sợ, hai mắt tròn đen bóng nhìn tôi rồi lại căng thẳng nhìn rắn đen.

“Sao thế?” Nhìn thứ có khả năng duy nhất có thể cứu chúng tôi bây giờ là rắn đen, tôi xoa cánh tay Trường Sinh.

Trường Sinh lắc đầu đang muốn nói gì đó, thì lại thấy rắn đen thống khổ kêu lên hai tiếng, sau đó đuôi rắn đập bồm bộ trên nền đất, nỗ lực nghiêng đầu giống như muốn nhổ ra thứ gì đó.

“Grao!”

Sau đó cổ họng rắn đen đột nhiên vang lên tiếng vo ve, hai cái miệng của nó đồng thời mở lớn, bên trong có một đám ruồi đen xông ra, sau đó trong cổ họng lại có những tiếng òng ọc, hai cỗ thi thể vừa bị nuốt vào kia lập tức bị nhổ ra.

“Ọe!”

Mặc dù tôi đã thấy không ít những thứ đồ buồn nôn nhưng thứ được nhổ ra từ miệng rắn đen thực sự khiến tôi không nhịn được cảm giác nhộn nhạo trong cổ họng, tôi phát ra một tiếng nôn khan.

Cỗ thi thể kia cũng không biết là của vị mỹ nữ nào, vẻ bề ngoài của rận mu cũng không tệ nhưng nếu như vị chị gái này lúc còn sống biết bản thân mình sau khi chết đi sẽ biến thành như này có lẽ cô ấy sẽ đập đầu chết quách đi cũng sẽ không để bản thân sau khi chết bị làm thành dáng vẻ kinh tởm này.

Thi thể ban đầu không biết bị tổng giám đốc Lư nuôi dưỡng trong tường bao lâu, sau đó bị chúng tôi dẫn cổ mẫu rận mu ra rồi lại ở trong kho đông lạnh của cục cảnh sát đến hai ngày, vốn dĩ như thế đã đủ thảm rồi.

Sau đó lại bị đám dòi bọ kia đục thân thể, da thịt gần như chảy ra nước thi rồi, bây giờ còn bị rắn đen nuốt xuống rồi nhổ ra ngoài, cả người dính đầy dịch nhờn.

Kích thích thị giác này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Tôi vừa nôn khan xong, rắn đen vậy mà đau khổ co rút trên mặt đất, bốn đôi mắt to nhìn Trường Sinh đau đớn đến đổ lệ.

Mà Âm Long hình như cũng bị dọa, lè lưỡi rắn ra, thân mình lập tức thay đổi, nó vặn vặn cơ thể như rắn đen vừa rồi để thử xem có bị nôn ra giống rắn đen không.

Ruồi nhặng trong kho đông lạnh càng lúc càng nhiều, cành liễu của Nguyên Thần Tịch đã không thể mọc ra hoàn toàn nữa, mà có mọc ra thì cũng không thể dùng được trong cái kho lạnh âm mười độ này được, giống như vừa rồi anh ta chỉ cần dùng sức một chút thôi, nó sẽ vỡ vụn, tóm lại thì cũng chỉ là lãng phí sức.

Cổ trùng của Trường Sinh cũng chẳng có bao nhiêu con có thể tồn tại trong cái nhiệt độ âm mười độ này, cậu chỉ đành gọi người giấy ra dùng cách thức nguyên thủy nhất đó là duỗi tay đánh, đập đám ruồi nhặng này.

May mà tôi còn có con hàng Lệ cổ này có thể chống đỡ được, con hàng này từ xưa đến nay luôn tin tưởng vào khẩu vị của bản thân, những thứ có thể ăn ngoại trừ tơ hồn nó không nuốt được xuống bụng ta, những cái khác thứ gì nó cũng xử được hết.

Con hàng Âm Long này thử vặn mình nôn ra mấy lần nhưng không sao, lúc này nó có thể oai phong hơn rắn đen nhiều lần, nó thè lưỡi rắn càng thêm ra sức đi ăn đám dòi bọ kia, còn thi thể kia nó cũng không dám nuốt nữa.

“Hai người đi tìm xem có thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài không, tôi đến gọi Âm Long với Lệ cổ đối phó đám trùng này là được.” Tôi thấy Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đứng đó bó tay nhìn đám ruồi, lạnh đến run cả chân, bản thân cũng không nhịn được mà nói với hai người họ.

Nhưng lúc này vừa mở miệng ra đã hối hận, miệng đều là gió, lạnh đến răng cũng buốt.

“Ò… ò…”

Cũng không biết đám ruồi kia có chuyện gì, nhiệt độ trong kho đông lạnh ít nhất cũng xuống dưới âm ba mươi độ rồi, những thứ đồ trong tình huống bình thường cứ đến mùa đông là chỉ đến những nơi ấm áp vậy mà còn vây quanh những người kể cả là sống hay là chết.

Đến cả dòi trên đám thi thể kia cũng thế, rõ ràng nước trong cơ thể đã đông lạnh thành đá rồi mà những con dòi kia vẫn trắng trắng mập mập nhìn qua còn có vẻ rất mềm nữa, chúng còn có thể trong băng đá mà uốn éo.

“Xì!”

Độ ẩm trong kho vẫn còn đang giảm xuống, vảy của Âm Long đã kết một lớp băng mỏng phía trên, con hàng này thè ra thụt vào cái lưỡi, sau đó ngước hai mắt nho nhỏ nhìn tôi đầy kỳ quái, động tác cũng ngày càng chậm, chậm dần đến mức không động đậy nữa.

“Nó đây là sắp ngủ đông rồi!” Nguyên Thần Tịch đang duỗi tay gõ tường bằng thép của kho đông lạnh, anh ta liếc nhìn dáng vẻ của Âm Long rồi nói với tôi: “Cô hỏi Lệ cổ xem còn trụ được không, không trụ được chúng ta thực sự chỉ có thể đợi.”

Tôi nhìn Âm Long cuộn thành một đống trắng, trong lòng vẫn luôn kêu xúi quẩy nhưng tôi bắt đầu lo lắng, tình huống trong này của chúng tôi thực sự không thể nói rõ, có lẽ người bên ngoài cho rằng chúng tôi đang đối phó gì đó bên trong, căn bản không hề nghĩ tới việc giúp chúng tôi.

“O!”

Một đám nhặng lại bay qua người tôi, lưới của con hàng Lệ cổ này cứ kéo là kéo được đầy cả lưới, bây giờ nó chẳng ăn nữa, những con ruồi kia chạm vào lưới của Lệ cổ sẽ biến thành tro rồi rơi xuống đất.

Có lẽ Lệ cổ cũng thấy Âm Long ngủ đông rồi nên nó càng ra sức hơn, lưới được kết cũng ngày càng lớn hơn, ngày càng rộng hơn, có thể giăng từ đầu tôi đến chỗ những thi thể kia rồi, những con dòi đều bị độc làm cứng lại thành than.

So với những con người giấy của Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch gọi ra thì Lệ cổ trên đỉnh đầu tôi oai phong hơn nhiều lắm.

“Chít!”

Tôi còn đang đắc ý nghĩ thế thì trong lòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Lệ cổ, sau đó tấm lưới kia to ra giống như quấn tất cả đám thi thể kia lại vậy.

“Xèo! Xèo!”

Tấm lưới vừa chạm vào thi thể đã có một đám khói đen bốc lên cuồn cuộn nhưng Lệ cổ cũng kêu lên một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.

Tôi đang nghĩ Lệ cổ cũng không phải hoàn toàn vô dụng đây, ít nhất thì từ lúc nó hóa bướm đêm xong, kỹ năng nghe trộm đúng là không cần lo lắng nữa, thấy dáng vẻ oai phong của nó hôn này, ngày sau có lẽ không có con muỗi nào dám tìm đến tôi đây.

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên đã cảm thấy có gì đó rơi xuống đầu, lúc đầu tôi còn cho rằng là ruồi nhặng nhưng trong lòng lại truyền đến một cảm giác vô lực.

Tôi biết có chuyện không hay rồi, vội đưa tay sờ lên, thì thấy thứ gì đó mềm mềm mủn mủn, lạnh lẽo đông cứng, tôi lấy xuống nhìn, trên người Lệ cổ cũng có một lớp băng dày.

Con hàng này nhỏ như thế, lại thêm bây giờ giống như bướm đêm ấy, bị đóng băng lại cứng như tượng, lúc này chỉ có hai cái râu là có thể động đậy nhẹ, chạm vào lòng bàn tay tôi, nó thu tấm lưới lại rồi nằm trong tay tôi bất động giống Âm Long.

“Lệ cổ cũng không ổn rồi?” Trường Sinh đang lật tìm đồ vật, thấy tôi thu Lệ cổ về, cậu lại gọi ra vài người giấy đến bảo về tôi.

Nhưng Lệ cổ không ở đây, lũ dòi bên dưới thi thể lập tức uốn éo thành từng đám, mà bọn ruồi nhặng cũng ngày càng nhiều lên.

“Bốp! Bốp!”

Người giấy không có cách nào khác chỉ có thể dùng hai tay đập, nhưng hai tay thì có thể vỗ được bao nhiêu.

Ba người chúng tôi cũng cười khổ rồi giơ tay lên, Nguyên Thần Tịch vỗ tay, mặt còn lạnh hơn nhiệt độ trong kho nữa.

Ban đầu chúng tôi còn nghĩ trốn vào trong ngăn đông của kho lạnh, Trường Sinh vừa kéo, vậy mà kéo ra được rồi!

Vừa kéo ra ruồi bên trong phi ra như ong vỡ tổ, cuộn thành một đám, nhìn có vẻ ruồi trong ngăn kho lạnh tràn lan khắp nơi rồi.

“Xem ra chúng ta thực sự bị đút cho đám ruồi này ăn rồi!” Nguyên Thần Tịch mới vỗ vài phát đã lạnh lùng nhìn chúng tôi.

Tôi cũng chẳng có cách nào, tôi còn định dùng đại chiêu như Chưởng Tâm Lôi để nổ chết đám ruồi này cơ, nhưng số lượng chỗ này quá lớn, Chưởng Tâm Lôi nổ trong không trung cùng lắm nổ được trăm con ruồi, còn phí sức hơn tôi đập trăm phát, mỗi phát được vài ba con.

“O! O!”

Ruồi nhặng ngày càng nhiều lên, ba người chúng tôi chỉ đành dựa lưng vào nhau không ngừng dùng quần áo phe phẩy, những thi thể kia bị ăn dần chỉ còn lại bộ xương, mấy người còn sống là chúng tôi đây trở thành thức ăn duy nhất của đám ruồi trong phòng.

Tôi không cầu ông trời có mắt, chỉ cầu những người ngoài kia phát hiện ra có gì đó không đúng, phái người đến tìm chúng tôi.

Nhưng dường như những người ngoài kia đã hoàn toàn quên mất chúng tôi rồi, tôi nhìn về phía đám ruồi đen nhiều như mưa trút, không thấy chút màu trắng nào.

Mà người giấy của Trường Sinh đã bị lũ ruồi nhặng làm rách thành từng mảnh, đến cả đầu cũng bị cắn mất như những thi thể kia.

Trong lúc lòng tôi dần tuyệt vọng rồi thì lại nghe thấy tiếng của Vương Uyển Nhu: “Sao các người lại thảm đến mức này hả? Thu!”

Sau đó trước mắt trống không, tôi hít sâu một hơi rồi gào lên với Vương Uyển Nhu: “Sao giờ này chị mới đến hả?”

Vương Uyển Nhu nhìn Âm Long nằm một đống dưới đất và đống xương của những thi thể kia, cô ấy nhếch môi: “Tôi cứ nghĩ chúng tôi ở ngoài kia đã đủ thảm rồi, không ngờ mấy người trong này cũng chẳng tốt hơn được là bao!”

“Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì à?” Tôi đã bảo sao những người này lại không quan tâm gì đến chúng tôi, hóa ra bên ngoài cũng xảy ra chuyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất