Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 375: Nuốt xác

Tôi nhìn đầu của cụ già dưới chân có thể nhìn ra được lúc chết cụ gia đi vô cùng thanh thản, ngẩn ra nửa giây rồi tôi cắn vỡ đầu lưỡi, nhổ máu xuống chân sau đó: “Khởi!”

Tiếp đó kéo người mặc quân phục ném về phía trước rồi chân tôi tự nhiên nhanh chóng chìm xuống.

“Chị ơi!”

Bên tai tôi truyền tới tiếng gọi non nớt của Tiểu Bạch, sau đó tay nặng trĩu, Tiểu Bạch vậy mà không biết chạy qua đây bằng cách nào, nó kéo tôi lại rồi kêu lên, bốn linh thể từ trong miệng nó bay ra, kéo dài về phía tôi rồi trực tiếp lôi tôi lên.

“Đi thôi!”Tôi nhìn những linh thể bình thường kia vừa kéo tôi đã bị ánh mặt trời chiếu xuống làm cho tản ra ngay lập tức, tôi vội kéo lấy Tiểu Bạch, chân dùng sức nhảy xa ra mấy bước.

Đứng ở nơi không bị lún xuống bên cạnh Sơn Thần, tôi nhìn khuôn mặt dường như không có chuyện gì của ông ấy, trong lòng thực sự không thoải mái.

Đối với Sơn Thần mà nói, rõ ràng chỉ cần đưa tay ra kéo thôi là chúng tôi có thể lập tức lùi về phía sau nhưng ông ấy còn kéo cả tuyết nữ lại không để cho con bé đến cứu chúng tôi, ông ấy là người quá xấu xa hay là quá thờ ơ đây?

“Chị Trương Dương, chị không sao chứ?” Tuyết nữ thấy tôi đang nhìn Sơn Thần, con bé dè dặt nói: “Không phải ông nội không muốn giúp mọi người, cũng là vì vị thái tuế này là một trong những sơn linh nên bọn em không thể làm nó bị thương được!”

Tôi xua tay tỏ ý đã biết rồi, sau đó lại nhớ đến Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch, tôi thả tay Tiểu Bạch ra muốn đi tìm hai người họ.

Nhưng lại thấy hình tròn nơi chúng tôi vừa đứng ấy, ít nhất là hai trăm mét vuông đều bị lún xuống cả rồi, nhìn qua thì chúng tôi giống như đang đứng bên cạnh một thung lũng lớn, cái hố đó ít nhất cũng phải to bằng ba, bốn cái sân bóng đã, sâu cũng cỡ hơn năm mét.

Tất cả câu rơi vào trong đều lập tức bị cháy, mà con quỷ thái tuế vẫn chỉ nằm lặng im ở đó, không hề cử động nhưng thân thể lộ ra ngoài của nó đã không phải những gì chúng tôi từng nhìn thấy.

Mà thay vào đó, nó lấp đầy toàn bộ cái hố.

Ban đầu chúng tôi còn cho rằng một chút lộ ra ở giữa đó là con quỷ thái tuế, không ngờ tới vậy mà chúng tôi vẫn luôn đứng trên người nó, hơn nữa lại còn sống chết ép lão Miêu hạ thuốc nó nữa.

Có điều may mà thời gian có hiệu quả của thuốc còn chưa hết, tôi vội nhìn qua vị trí, rồi gọi người mặc quân phục đang an ủi cấp dưới: “Hai người bị thương phía chúng tôi đi đâu rồi?”

“Ở bên này!” Đại Hồng mỗi tay kéo tay một người chạy như bay ra, rồi ném cả Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch xuống: “Chúng ta vẫn nên đưa hai người họ rời xa chỗ này càng sớm càng tốt, nếu không cứ ở đây nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra đó!”

“Được!” Lão Miêu lập tức đáp lại một tiếng, sau đó lão chạy đến chỗ sư thúc, cõng sư công lên: “Lão già chết tiệt này, nào! Ông đây cõng ông đi!”

“Các người không thể đi!” Sắc mặt Sơn Thần đột nhiên trầm xuống, kéo theo tuyết nữ rồi chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt chúng tôi: “Quỷ thái tuế là sơn linh, điều này không sai nhưng nó là sơn linh do âm khí hóa thành, từ trước đến nay cũng không hề to lớn như thế. Bây giờ con quỷ thái tuế này là do các người nên mới tới đây, các người nhất định phải giải quyết nó!”

Tôi vừa nghe xong kiểu nói chuyện như thế đã thấy bực bội, vừa nãy chúng tôi suýt nữa bị lún xuống, ông ấy không hề nghĩ tới chuyện cứu chúng tôi, bây giờ chúng tôi muốn trốn để giữ mạng ông ấy lại còn không cho, đây được coi là loại hình bá đạo gì đây?

Người mặc quân phục bị sự di chuyển trong nháy mắt của Sơn Thần làm kinh ngạc không thôi, sửng sốt đưa tay ra bẻo cảnh sát đặc vụ thiết lập lại hàng rào, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cục trưởng Cao nói mọi người không có ai là người bình thường! Quả nhiên là thế! Đến cả đi đường cũng có công phu đặc biệt!”

Tôi không muốn giải thích cho cái công năng đặc biệt này, đưa tay muốn đỡ Trường Sinh dậy, sau đó tôi nói với nàng mập: “Cô đỡ Nguyên Thần Tịch nhé, chúng ta về thôi!”

“Đã bảo là không được đi rồi!” Sơn Thần đột nhiên nổi giận, ông ấy chỉ tôi với nàng mập: “Các người có phải để lại máu chảy trên núi không?”

Tôi nghe Sơn Thần hỏi vậy thì bất ngờ lắm nhưng cũng thành thật gật đầu, tôi với nàng mập từ sau khi vào núi Côn Lôn đúng thật là đã bị đổ không ít máu, đặc biệt là nàng mập, đến cả quỷ thái tuế cũng nói cô ấy chảy không ít máu, lại còn vừa chảy ra đã biến mất hết cơ!

Biến mất…

Tôi kinh ngạc nhìn miệng vết thương bị sư thúc rạch ra, hình như là lúc đối phó với quỷ thái tuế nên mới bị rạch, hơn nữa tôi vẫn luôn không thấy máu chảy ra, miệng vết thương cũng không có đông máu lại, nếu không trên đỉnh Côn Lôn, Ngụy Yến phát điên véo tay tôi cũng sẽ không khiến tay tôi trực tiếp chảy máu.

Máu…

Máu của tôi với nàng mập…

Thấy quỷ thái tuế trốn trong lỗ không hề động đậy, tôi hồi tưởng lại tiểu quỷ nửa đêm còn cười ha hả với chúng tôi, còn có những cánh tay nhỏ bé kia nữa, nghĩ thế nào cũng không hiểu rõ liệu đó có phải thứ do máu của tôi với nàng mập tạo thành không?

“Nhóc Dương!” Sư công cũng thở dài, vỗ sư thúc: “Thả ta xuống, thứ này thực sự là do chúng ta gọi ra!”

“Cái này có liên quan đến máu của tôi?” Nàng mập vốn dĩ còn đang kéo tay Nguyên Thần Tịch, lúc này cô ấy ném xuống, sau đó im lặng nhìn toàn bộ miệng vết thương trên người mình: “Tôi còn cho rằng máu của tôi bị Kiến Mộc hấp thụ chứ!”

“Nhảm nhí!” Sơn Thần vội rồi, vậy mà còn mở miệng nói tục, đẩy người mặc quân phục về một bên, sau đó ông ấy kéo tuyết nữ ngồi xuống, chỉ vào quỷ thái tuế trong cái hố kia rồi nói: “Thứ đồ này vốn là lấy thịt người làm thức ăn, trong máu của hai người, một người thì có cổ bên trên Kiến Mộc, một người có màu của cổ thần, lại còn được nuôi dưỡng trong quan tài đá Si Vưu, đã vậy còn ăn lá của Kiến Mộc, đây chính là phân bón tốt nhất với bọn chúng! Con quỷ thái tuế này còn chưa chạy đuổi theo các người đã là không tệ rồi!”

“Có điều cái này cũng không dùng được bao nhiêu, đợi nó nuốt hết thi thể trên núi Côn Lôn xong còn phải hóa thành hình người, có lẽ lúc đó nó sẽ đuổi theo hai cô thôi!”

Sơn Thần vừa nói xong tôi đã thấy lạnh cả người, quay đầu nhìn quỷ thái tuế còn đang bất động trong hố, yếu ớt nói: “Máu của chúng tôi thực sự có uy lực lớn đến thế sao?”

“Hừ!” Sơn Thần hừ một tiếng rồi chỉ Đại Hồng: “Từ trong đầu cô ấy tôi nhìn thấy quá khứ của cô với Miêu y, máu của hai người các cô đối với người bình thường mà nói thì không là gì nhưng đối với những thứ đồ âm thực là vật đại bổ, cứ nhìn Âm Long quấn cô không buông là biết.”

Nhất thời tôi cảm thấy bản thân không có hy vọng nữa rồi, đặt Trường Sinh nằm trên đất, nhìn quỷ thái tuế trong hố, tôi có hơi cạn lời: “Vậy những thi thể kia từ đâu mà có?”

“Bên dưới chỗ này cũng có Âm hà!” Vương Uyển Nhu thì thầm, khẽ phẩy chiếc quạt, thi thể trong hố lập tức bay lên, lộ ra một lòng sông với dòng nước nho nhỏ.

Lúc này tôi mới phát hiện nước trong Âm hà chảy bên dưới người quỷ thái tuế, dòng nước kia cũng không quá sau mà còn mang theo một chút phù du với phù sa, trong đó còn kèm thêm đủ loại thi thể với các hình dạng khác nhau.

Thi thể kia chỉ cần vừa trôi đến bên cạnh quỷ thái tuế, những cánh tay nhỏ bên dưới thân nó lập tức vươn ra vớt thi thể đó lên, dồn thành một đống.

Mà kỳ là là những thi thể còn sũng nước đó chỉ cần được vớt lên sẽ lập tức khô ráo, hơn nữa có những thi thể áo liệm ít nhất đã là của thời nhà Thanh rồi nhưng nó vậy mà không hề thối rữa, toàn bộ đều được duy trì hoàn mỹ, tất cả đều là xác ấm, nếu như vớt lên rồi để trong viện bảo tàng tuyệt đối có thể làm thế giới chấn kinh.

Đây cũng không phải một, hai cỗ thi thể đơn giản như thế, bên dưới hố không tính số bị quỷ thái tuế nuốt xuống, chỉ nhìn số bị để lên trên lúc này cũng không dưới trăm cỗ thi thể của đủ loại người, còn cả số thi thể bên dưới không nhìn thấy nữa.

Những cỗ thi thể đáng ra chỉ cần lộ ra ngoài không khí thì sẽ thối rữa nhưng chúng vậy mà không thối rữa, dưới đám cây với tia sáng yếu ớt từ mặt trời chiếu xuống, ánh dầu phản xạ lại nhè nhẹ, không giống thi du nồng đậm mà chỉ có một lớp mỏng.

“Côn Lôn à…” Tôi nhìn nước Âm hà chậm rãi chảy qua chiếc hố, cuối cùng cũng biết tại sao Vương Uyển Nhu lại một lần nữa không nói chuyện mà chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt đất.

Có lẽ đến cả đầu bếp Ngụy vẫn luôn không nhắc nhở chúng tôi bên dưới có thi thể cũng là vì nguyên nhân này, ông ấy cũng không hiểu bên dưới rốt cuộc là thứ gì.

Thi địa? Hồi Âm địa? Hoặc là Âm hà, cũng có khả năng là một hoàng tuyền khác.

Mọi người đều chỉ ngẩn ra nhìn dòng nước mang theo bùn lầy đó chảy qua bên dưới người quỷ thái tuế, những cánh tay ban đầu nửa đêm duỗi ra bắt chúng tôi không ngừng vươn ra từ trong thân thể quỷ thái tuế để vớt từng cỗ thi thể lên, sau khi khô rồi thì tích trữ lại một bên để bảo quản ăn dần.

“Đây thực sự là mẹ nó tà môn mà, hôn đó mặc dù chúng tôi đụng phải thứ quỷ này nhưng nhóc Dương đã nổ nó rồi mà!” Sư thúc nuốt nước bọt, nhìn đạo sĩ đang dần lún xuống phía trước: “Cứ lún như vậy liệu cả ngọn núi Côn Lôn này cũng sẽ bị nó nuốt mất không?”

“Không đâu!” Sơn Thần nhìn sư thúc như kẻ ngốc, mím môi: “Có điều gần như toàn bộ sinh vật trên núi Côn Lôn này sẽ bị nó nuốt mất!”

“Bây giờ ông không cần nói mấy lời mỉa mai đó!” Sư công nhìn Sơn Thần, ngồi trên chiếc ghế mà cảnh sát đặc vụ đưa đến, trầm giọng: “Mau nghĩ cách đi, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể nhìn núi Côn Lôn bị nuốt mất. Chúng tôi cũng không phải không giúp.”

“Tôi cũng không biết phải làm sao! Thứ đồ này tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ nghe quỷ thái tuế không thể dễ dàng trêu chọc được!” Sơn Thần cũng lo lắng, kéo tuyết nữ lui về sau hai bước: “Vốn dĩ nó còn ở yên trong cái hố đó, bây giờ bị các người dẫn ra, chẳng có cách nào thu lại!”

“Mẹ kiếp! Ông quan tâm đến ông đây hả!” Lão Miêu xắn tay áo, mắng to: “Tôi con mẹ nó nào có biết thứ đồ này mềm cứng không ăn, đến cả phấn người chết cũng không khống chế được!”

“Mọi người đừng tranh cãi nữa! Bây giờ mọi người ngồi xuống, nhân lúc còn thời gian nghĩ xem có cách nào không đi!”

Người mặc quân phục không ngờ tới nội bộ chúng tôi bắt đầu hỗn loạn nên vội nói: “Thứ đồ này để ở đây sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm!”

Tôi gật đầu, đang muốn tỏ ý tán thành thì nghe thấy âm thanh òng ọc vọng lại từ chỗ con quỷ thái tuế kia, thân mình vàng đen lập tức chấn động, sau đó từ bên dưới mọc ra một bọc mủ, từ trong đó vô số cánh tay vươn ra tứ phía, vô số thi thể bị kéo vào trong người, mà trong bọc mủ kia còn vô số những cái chi trắng nhợt nhạt.

Mà quỷ thái tuế hướng về phía chúng tôi rồi bò qua.

Đây là phấn người chết của lão Miêu có thể làm hôn mê đến nửa tiếng sao? Sao con quỷ thái tuế này tỉnh lại rồi?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất