Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 392: Chuyển thế

Tôi nghe Trường Sinh nói Thực Thi trùng sẽ không tồn tại được trong không khí, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng đào ra cả một con Thực Thi trùng trong cơ thể Tịnh Trần, con đó cũng có thể được bảo quản hoàn chỉnh trong không khí.

Chỉ là lúc đó tôi vẫn luôn cho rằng điều Tịnh Trần muốn ám chỉ với tôi chỉ đơn thuần là địa phủ có tham dự vào chuyện này, vì thế từ trước đến nay tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra có lẽ thứ anh ta muốn ám chỉ với tôi không phải là địa phủ.

Nhưng nhìn thi thể con Thực Thi trùng trong tay Trường Sinh, tôi vậy mà cảm nhận được cơn lạnh thấu tim.

Chỉ mới vừa nãy thôi, trong cơ thể tôi còn có vết tích hoạt động của con Thực Thi trùng kia nhưng bây giờ cái gọi là xương Si Vưu đã dung nhập vào cơ thể tôi, con Thực Thi trùng Trường Sinh đưa vào cơ thể tôi để khống chế Sư Tụy đã tổn mệnh rồi, may mà lúc này hình như Sư Tụy bị xương Si Vưu áp chế nên không dám đi ra.

“Hai người các người còn đang nhìn gì thế!” Nguyên Thần Tịch chuyển hết người bị thương đi rồi đứng trước của nhìn tôi với Trường Sinh nói: “Mấy lời yêu thương gì đó đợi lát nữa hẵng nói, bây giờ chúng ta thảo luận về chuyện của Kiến Mộc có được không hả?”

Tôi vừa nghe thấy Kiến Mộc đã lập tức cảm thấy đầu to ra, đập vào con Thực Thi trùng lên tay Trường Sinh, tôi nói: “Đợi Vương Uyển Nhu đến đây, anh hỏi cô ấy thử xem, thứ đồ địa phủ này vẫn nên tìm cô ấy sẽ đáng tin cậy hơn.”

Trường Sinh cũng nhún vai với tôi, thực sự chỉ có thể làm như thế.

Nhóm người sư công còn chưa tỉnh lại, tôi lấy Kiến Mộc ném cho Nguyên Thần Tịch nhưng anh ta lại lạnh mặt lùi về sau hai bước, nhìn tôi rồi nói: “Cô biết bên trong Kiến Mộc là gì không?”

Tôi lắc đầu, Lệ cổ vào trong đó rồi, sau khi ra ngoài bị dọa đến gan cũng bé tẹo lại, Vương Uyển Nhu cũng thò đầu vào trong nhưng chỉ nói bên trong có lẽ là đại thần với đại ma thượng cổ, nói cứ như thần thoại ấy, căn bản chẳng có chút đáng tin cậy nào cả.

Lúc này nghe Nguyên Thần Tịch hỏi thế, tôi thực sự không biết bên trong là gì.

“Phù!” Lão Miêu rít mạnh một hơi thuốc, nhìn Kiến Mộc trong tay tôi: “Các người có bao giờ nghĩ đến chuyện nên cứu người trước không?”

Tôi liếc nhìn vết máu bên khóe miệng sư công, rồi lại nhìn Đại Hồng với đầu bếp Ngụy còn có cô nàng mập đang hôn mê bất tỉnh, thêm cả sư thúc với Tiểu Bạch kiệt sức không thể động đậy.

Hình như chúng tôi cứ không quan tâm tới những người bị thương đó rồi ở chỗ này thảo luận chuyện của Kiến Mộc có hơi thất đức nhỉ, nhưng nhìn những người bị thương kia, chúng tôi cảm thấy rất bình thường mà.

Nghĩ lại quãng đường đã qua, có ngày nào mà không bị thương đâu chứ?

Tôi nhìn Kiến Mộc bị một tầng băng mỏng trong suốt bao quanh bên ngoài, nhớ đến Yểm bên trong túi vải đỏ, trong lòng tôi cảm thấy hơi phiền phức, nếu như Yểm này không muốn Kiến Mộc thì tốt biết bao.

Như vậy tôi trực tiếp gộp hai thứ này lại sau đó tìm một rừng rậm trong núi sau hoang vu không bóng người để chôn túi vải đỏ ở đó, để hai thứ kia không thấy được trời sáng, tôi cùng Trường Sinh và mọi người có thể vui vẻ, không cần quan tâm đến chuyện khác nữa, ai thích lo thì đi mà lo!

Chỉ tiếc là trước đây tôi không nghĩ tới xem có thể thử chia miếng vải đỏ thành hai phần không, nếu như có thể thì có lẽ sẽ thành công, bây giờ Yểm ở bên trong, tôi đến cả ý nghĩ thả cô ta ra cũng không dám có, nhãn cầu của cô ta còn trống không rồi chảy máu, lúc bờ môi đã bị cắt xuống nói chuyện với tôi trông cực kỳ đáng sợ.

Nhưng bây giờ Sơn Thần nói lớp băng bên trên Kiến Mộc này chỉ có thể giữ được ba ngày, chúng tôi từ Thanh Hải quay về đã là một ngày rồi, vậy cũng chỉ còn hai ngày nữa.

Nếu như hai ngày này không tìm ra cách loại trừ Yểm, vậy thì khi lớp băng bên ngoài Kiến Mộc tan ra, đến lúc đó không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa đây.

Mặc dù Hoài Hóa không phải đỉnh Côn Lôn nhưng có lẽ thứ muốn Kiến Mộc cũng không ít đâu nhỉ?

“Bây giờ không có cách nào thu lại rồi, mau đem cất đi!” Lão Miêu nhìn Kiến Mộc, cam chịu số phận nói: “Dù sao thì Kiến Mộc cũng không ảnh hưởng gì đến cô, người bị thu vào trong đó cũng sẽ không phải cô!”

“Bây giờ nó chỉ có ảnh hương với một mình cô ấy.” Nguyên Thần Tịch nhìn tôi cười lạnh, ngón tay thon dài chọc chọc vào cánh tay tôi: “Bây giờ xương Si Vưu trong cơ thể chúng tôi đều vào trong cơ thể cô hết rồi, lúc này nếu Kiến Mộc mà ra được chắc chắn nó sẽ trực tiếp nhận cô luôn!”

Tôi trợn trừng mắt lườm anh ta, cảm giác bản thân quá xúi quẩy, máu với linh thể của gần vạn thiếu niên bên ngoài vảy rồng đối với người nuôi cổ mà nói là vật đại bổ nhưng tôi không có được mà ngược lại xương Si Vưu cần áp chế lại tiến hết vào cơ thể tôi, nói như vậy thì tôi không phải là Si Vưu rồi sao?

Tôi tròn mắt, vội kéo tay Trường Sinh, nói cho cậu ấy biết suy nghĩ của tôi.

Nếu như trong cơ thể tôi có xương hoàn chỉnh của Si Vưu, vậy thì tôi sẽ không trở thành Si Vưu truyền thế trong truyền thuyết đó chứ?

Tôi vừa nói xong, Trường Sinh sửng sốt, vội quay lại nhìn Nguyên Thần Tịch: “Vảy rồng trong cơ thể chúng ta còn hoàn chỉnh không? Cái đó trên người Nguyên Linh cũng có? Còn ở đâu có nữa không?”

“Các người muốn nói nếu như nhóc Dương có thêm máu của Si Vưu thì sẽ biến thành Si Vưu sao?” Lão Miêu cũng kinh ngạc đến quên cả hút thuốc, hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhìn tôi: “Con nhóc con này, thực sự ngoại trừ phá gia ra thì chính là gây họa! Chúng tôi vất vả khổ cực vì không muốn để cho Si Vưu sống lại, sao lại chạm phải cô thì cô liền biến thành Si Vưu thế này.”

Tôi xòe tay, tôi cũng cảm thấy rất đau khổ mà nhỉ?

Chuyện này ai mà muốn chứ?

Tôi nhanh chóng đưa hai tay đẩy Đại Hồng nhưng vừa đẩy đã thấy miệng cô ấy rỉ ra hai dòng máu đen, tôi bị dọa sợ, vội bắt mạch cho cô ấy.

Mẹ kiếp!

Vết thương lần này cũng rất nghiêm trọng, có lẽ không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì không khỏi được đâu, Trường Sinh không phải nói vừa rồi tôi chỉ vung tay nhẹ một cái thôi sao?

Sao lại biến thành thế này rồi?

Tôi liếc nhìn dáng vẻ tức giận của lão Miêu, kéo tay Trường Sinh rồi trừng mắt với cậu ấy, sau đó mở điện thoại, tôi gọi xe cứu hộ còn không được sao?

Nhưng điện thoại vừa mở, những dòng tin nhắn đã oanh tạc nhảy hết ra, toàn bộ đều là tin nhắn cá nhân, của cục trưởng Cao còn có cả đội trưởng Triển nữa.

Tôi biết anh ta muốn nói gì đó nhưng không thèm quan tâm, trực tiếp gọi cho 120 sau đó nhét Kiến Mộc cho lão Miêu: “Nếu đã như vậy thì ông trông coi Kiến Mộc đi, tôi không muốn bị Kiến Mộc gọi một tiếng xong xương cốt cả người đã mềm nhũn đâu!”

“Này!” Lão Miêu cầm Kiến Mộc như cầm củ khoai nóng bỏng tay, lão còn đang định ném lại cho tôi thì Trường Sinh cười rồi tiếp lấy.

Tôi nhìn Trường Sinh, sau đó đưa luôn túi vải đỏ cho cậu ấy: “Bên trong cái này có Yểm, anh nghĩ xem chúng ta có cách nào giải quyết nó không?”

“Yểm?” Mặt Nguyên Thần Tịch tái xanh, nhìn túi vải đỏ trong tay tôi rồi lắc đầu: “Yểm là thực thể, cái này cô có chắc chắn không?”

“Tôi chắc chắn là Yểm đó nhưng không có thực thể, chúng tôi bắt được từ trong mộng của đội trưởng Triển!” Nói xong tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần nữa.

Đột nhiên phát hiện ra mọi chuyện hình như bắt đầu ở nhà của nhà họ Lư, lúc đó chúng tôi giải quyết rận mu trong thi thể ở nhà họ Lư xong, đã cảm thấy khả năng chịu lực của bức tường không tốt.

Nhưng từ trong lời của Yểm có thể biết được cô ta đi ra từ nhà họ Lư, vậy ai là người nhốt cô ta dưới nhà họ Lư, dùng thứ gì để áp chế được cô ta?

“Những phù văn đó!” Trường Sinh, Nguyên Thần Tịch và tôi gần như nghĩ về điều đó cùng một lúc.

Những phù văn ở nhà họ Lư, tổng giám đốc Lư vẫn luôn không phát huy tác dụng của chúng, mà đến cuối cùng chúng tôi cho rằng những phù văn đó áp chế một vài đồ vật, sư công đã phân tích ra từ trong bức bích họa của thôn thần, những phù văn đó có thể kết hợp với bức bích họa tạo thành Miêu văn cổ xưa.

Chúng tôi cũng từng suy đoán những phù văn kia là để áp chế chó ba đầu nhưng bây giờ xem ra hình như tất cả đều vì Yểm mà tồn tại.

Vậy máu người bị đông lạnh kia, búp bê cỏ, còn có cả thi thể trong tường nữa đều là điều kiện để tạo nên Yểm, có người đang nuôi Yểm đồng thời dùng phù văn để khắc chế nó, hơn nữa thời gian cũng không quá lâu.

Ít nhất từ lần trước chúng tôi đến nhà họ Lư cũng chỉ cách đây có mấy năm thôi.

“Bây giờ chúng ta đến nhà họ Lư xem thử, sư phụ với thầy Đinh dẫn mọi người đến bệnh viện!” Trường Sinh lập tức hưng phần, đón lấy túi vải đỏ trong tay tôi rồi để lại vào trong ba lô: “Xử lý Yểm phải ra tay từ nguồn gốc, oán khí tiêu tan rồi thì cũng không còn gì nữa, bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải biết Yểm này được cái gì tạo thành!”

Tôi cũng gật đầu nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của “A Lạc” này, từ ngữ khí của Yểm có thể nghe ra Yểm là nam còn là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng tại sao rõ ràng là tôi có một gương mặt nữ tính như thế mà Yểm cũng nhận nhầm được?

Đại Hồng nói cô ta chỉ ngửi thấy mùi, vậy thì là do trên người tôi có mùi của đàn ông sao?

Hay là cô ta đang ám chỉ đến mùi máu của tôi?

Sư thúc kiệt sức gật đầu, thều thào nói với tôi: “Con đi gọi ông cụ nhà chúng ta qua đây, sau đó mọi người vẫn nên đi tắm rửa trước rồi hãy ra ngoài.”

Lúc này tôi mới phát hiện quần áo trên người chúng tôi đã rách nát như rẻ lau, có điều may mà trên người tôi bám không ít tro bụi cho nên đen thùi lùi, cũng chẳng cần lo lắng có chuyện lộ hàng xảy ra.

Mọi người chia nhau vội vàng đi tắm rửa trong vòng ba phút, thấy một đoàn người đi nhanh vào trong tôi còn tưởng xe cứu hộ đến rồi nên vội vàng đi về phía sau.

Nhưng còn chưa đi được hai bước tôi đã bị kéo lại, quay đầu qua thì thấy cục trưởng Cao sắc mặt tối sầm nhìn tôi: “Trương tiểu tiên sinh, lần này mọi chuyện thực sự nghiêm trọng rồi!”

Tôi vội xua tay với ông ta, chỉ về phía sân sau nhà họ Đinh nói: “Cứu người trước đã rồi nói sau, đám người sư công tôi bị trọng thương rồi!”

“Ai đã ra tay?” Cục trưởng Cao nghe xong thì ngạc nhiên, chiếc túi kẹp dưới nách cũng suýt thì rơi xuống, ông ta nhìn tôi: “Còn có lệ quỷ có thể làm Tần lão tiên sinh bị thương sao?”

Tôi bất lực lắc đầu, nghĩ không phải xe cứu hộ nói có thể đến trong năm phút sao?

Tắm cũng tắm xong rồi, sao còn chưa đến nữa!

Cục trưởng Cao đi xung quanh đám người sư công một vòng, sau khi xác định mọi người đều bị thương rất nặng, hai mắt ông ta nhìn thẳng tôi: “Trương tiểu tiên sinh, lần này đến cả đội cứu viện cũng không thấy đâu nữa, cô nhất định phải nghĩ cách thôi!”

“Nghĩ cái gì chứ!” Sư thúc nỗ lực phun ra một câu rồi nhìn cục trưởng Cao: “Ông xem dáng vẻ này của chúng tôi còn có thể đi đến Thanh Hải sao? Vậy sông Âm ở ngay bên dưới quỷ đầu Thái Tuế đó, trước khi bọn họ xuống dưới đó sao không hỏi chúng tôi xem có thể xuống hay không, bây giờ không thấy người đâu nữa mới nhớ đến phải tìm chúng tôi sao?”

“Cái đó…” Sắc mặt cục trưởng Cao cực kỳ khó coi, ông ta vẫy tay với một vài cảnh sát vừa mới tiến vào ý bảo bọn họ ra ngoài, lúc này mới nói tiếp: “Mọi người cũng biết quốc gia có một bộ phận đặc biệt chuyên môn nghiên cứu những thứ này, giống như thượng tướng Viên lúc trước mọi người cũng có quen biết đó, lần này vị thượng tướng đó cũng thế, trong tay anh ta có một vài nhân tài đặc biệt, cho nên chúng tôi mới tưởng rằng…”

“Ông tưởng rằng bọn họ có thể làm được, vậy bọn họ đã có thể xuống dưới sông Âm xem thử một chút, cũng không có chuyện gì xảy ra thì ông còn đến tìm chúng tôi làm gì!” Trường Sinh đẩy cục trưởng Cao ra một bên, nói với một vẻ mặt không tốt đẹp cho lắm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất