Hơn nữa hiện nay ngoài Ngô Đại Vĩ, còn có rất nhiều “đội buôn” mới đổ bộ vào thị trường.
Nguyễn Ngưng đang đi dạo bên trong, vừa nhìn thấy cô, Lý Vận Sơn ngạc nhiên, vui vẻ vội vàng bỏ lại việc làm ăn chạy tới.
Anh ta cười tủm tỉm nói: “Cô Nguyễn, cuối cùng cô cũng đến, anh Ngô của chúng tôi đợi cô đã lâu.”
Nguyễn Ngưng chỉ còn đúng nửa tiếng, không thể ở đây đợi Ngô Đại Vĩ.
Cô lắc đầu: “Hôm nay tôi không đến để bàn chuyện làm ăn, tôi chỉ đi mua sắm một mình thôi.”
Hai mắt Lý Vận Sơn sáng lên: “Đi mua sắm một mình? Mua sắm một mình cũng tốt, cô đến chỗ tôi xem thử đi.”
Dù sao Nguyễn Ngưng cũng đang đi mua sắm, nên cô có thể đến đó nhìn thử: “Được rồi, nếu gặp được đồ tốt thì anh phải để giá rẻ cho tôi đó.”
Lý Vận Sơn: “Còn phải nói sao, chắc chắn là mức giá ưu đãi nhất rồi.”
Hai người đi tới quầy hàng của anh ta, Nguyễn Ngưng phát hiện ngoài Lý Vận Sơn còn có hai trợ thủ khác đang ngồi ở đây, xem chừng còn đảm đương luôn nhiệm vụ của vệ sĩ.
Trên quầy có đường, muối, và các thực phẩm khác, bao gồm cả bánh quy nén.
Nguyễn Ngưng không có hứng thú với mấy thứ này: “Còn gì đặc biệt hơn không?”
Lý Vận Sơn biết cô coi thường những món thông thường, nên lập tức lấy một hộp đóng gói ở trong bọc ra: “Cô Nguyễn, cô xem thử cái này thế nào?”
Nguyễn Ngưng phát hiện là một hộp mứt hoa quả: “Còn cái gì đặc biệt hơn không.”
Lý Vận Sơn đau đầu, không phải anh ta không muốn làm vụ buôn bán này mà là trong tay anh ta chỉ có mấy thứ ăn được này.
“Tôi đến đây để giúp ông chủ của chúng tôi bán một số thứ dễ bán.” Lý Vận Sơn nói: “Không biết cô Nguyễn đang muốn tìm cái gì, hay là cô lên lầu nhìn thử quầy hàng trên đó xem.”
Còn có cái kiểu tự đẩy hoạt động kinh doanh ra bên ngoài nữa hả?
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Trên lầu cũng có chợ? Ở đó bán cái gì vậy?”
Lý Vận Sơn nói: “Bán đồ điện.”
Nguyễn Ngưng ngây người: “Đùa hả? Cũng bán sạc dự phòng giống mấy anh hả, bán hết chưa?”
Lý Vận Sơn vội vàng nói: “Không, không, trước đây anh ta làm thợ sửa chữa, nhưng thật ra cũng không hẳn là thợ sửa chữa, dù sao thì anh ta cũng biết mấy thứ này, cô có thể tìm anh ta để sửa điện thoại di động, đèn pin hay những thứ linh tinh khác.”
Nguyễn Ngưng nói: “Việc làm ăn của anh ta thế nào?”
Lý Vận Sơn nói: “Đương nhiên là không tốt, không có điện cũng không có internet, có sửa xong cũng chẳng biết dùng để làm gì.”
“Nhưng anh ta có một tấm pin mặt trời, hơn nữa anh ta đã sửa nó xong rồi, nhưng mà cô nhìn thời tiết này đi, chẳng biết có thể tạo ra điện hay không?”
Nguyễn Ngưng cảm thấy không tệ nên sau khi tạm biệt Lý Vận Sơn, cô lập tức đi lên lầu.
Khi tìm được quầy hàng của anh ta, Nguyễn Ngưng phát hiện anh chàng này đã lâu không cạo râu, nhìn không ra bao nhiêu tuổi.
Anh ta rất gầy, trên người mặc một chiếc áo bông rách nát, ngồi cạnh anh ta là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi, quấn chăn bông.
Nguyễn Ngưng đi đến trước quầy hàng, thấy có hai chiếc điện thoại di động ở trên mặt đất.
Cô ngồi xổm xuống, hỏi: “Anh trai, điện thoại này còn xài được không?”
Chàng trai ngẩng đầu lên liếc cô một cái: “Xài được, nhưng rất mắc.”
Nguyễn Ngưng có hơi tò mò: “Mắc đến mức nào?”
“Tôi nói cho cô biết trước, hiện tại không có tín hiệu, nếu cô khởi động máy nó sẽ biến thành máy tính, còn có thể dùng làm đèn pin.”
“Bây giờ thời tiết quá lạnh, điện thoại không những có thể tắt máy mà còn rất hao điện, nhưng ở chỗ tôi có cung cấp dịch vụ sạc pin.”
“Giá điện thoại di động là năm mươi ký bánh quy nén, một lần sạc là hai ký rưỡi.”
Nguyễn Ngưng ồ một tiếng: “Việc làm ăn của anh không tốt đúng không?”
Chàng trai nói: “Cho dù tôi có lấy năm ký thì, người không mua vẫn sẽ không mua, không bằng ra giá cao một chút, nói không chừng lại có thể gặp được một tên ngu ngốc.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không mua.”