Điểm khác biệt lớn nhất giữa lần này và tiểu thuyết là bên phía trại tị nạn tuyên bố đã tìm thấy súng cối và lựu đạn.
Không biết có thể kiềm chế được Lạc Bân hay không.
Nguyễn Ngưng cảm thấy tốt nhất hắn nên bớt phóng túng lại, kẻo lại trở thành đội trưởng đội vận chuyển của Sở Định Phong.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là mở cửa của hàng hệ thống ra.
Từ lúc có được chức năng này, mỗi lần đổi mới vật tư, hoặc là mắc đến mức không mua nổi, hoặc là không có tác dụng gì lớn, không đáng để lãng phí điểm cống hiến.
Nguyễn Ngưng dần dần mất kiên nhẫn.
Nếu hôm nay không lấy được thứ gì tốt, cô quyết định sau này mỗi lần rời giường sẽ không bao giờ mở cửa hàng của hệ thống ra nữa, phải đánh răng rửa mặt xong mới vào xem nói.
Hôm nay cô vẫn mở cửa hàng hệ thống ra như thường lệ, đập ngay vào mắt cô chính là là một bộ đồ dùng nhỏ.
[Thẻ đôi, giá một trăm điểm cống hiến.]
[Sử dụng đạo cụ này, vật tư hôm nay ngài thu thập được sẽ tăng gấp đôi.]
[Lưu ý một: Bao gồm vật tư làm mới không gian tủ lạnh.]
[Lưu ý hai: Vật tư trong không gian lưu trữ không được hưởng lợi ích gấp đôi.]
[Lưu ý ba: Các vật phẩm có giá trị may mắn không được hưởng lợi ích gấp đôi.]
Nguyễn Ngưng dứt khoát mua một tấm thẻ để dùng, rồi vội vàng mở không gian tủ lạnh ra.
Sau đó, cô lấy đạn ở bên trong ra.
Hiện tại tốc độ làm mới của Nguyễn Ngưng là bốn lần, nói cách khác mỗi ngày có thể sản sinh ra tám trăm viên đạn, nếu dùng thẻ nhân đôi, thì một ngày có thể nhận được một ngàn sáu trăm viên đạn.
Trên thực tế, số lượng đạn trong không gian của cô đã tăng thêm một ngàn sáu trăm viên đạn!
“Ha ha.” Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Đợi lâu như vậy, cuối cùng ta cũng đợi được rồi.”
Chu Tố Lan ở bên cạnh tức giận nhìn cô: “Mới sáng sớm mà con phát điên gì thế?”
Nguyễn Ngưng ôm cổ Chu Tố Lan: “Mẹ, có phải khoai tây trong không gian của mẹ sắp lớn rồi không?”"
“Sắp tới rồi.” Chu Tố Lan tính toán.
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Vậy lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu thu hoạch khoai tây và mang hết đi bảo quản.”
Chu Tố Lan:?
Nguyễn Ngưng lại chìm vào trong không gian của bản thân, dọn sạch vật tư trong không gian tủ lạnh.
Toàn bộ đều là tám lần.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Nguyễn Ngưng đi đến cạnh bếp lò rồi hỏi Chu Tố Lan: “Mẹ, không gian không đủ rồi, chúng ta thu hoạch được chưa?”
Chu Tố Lan nói: “Được rồi, lần này cũng gần giống lần trước, ước chừng năm ngàn ký.”
Nguyễn Ngưng vui mừng nhướng mày: “Vậy thì đưa hết cho con đi.”
Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Ngưng Ngưng, hôm nay sao con vui thế?”
Nguyễn Ngưng: “Trước tiên cứ lấy ra đã, sau đó con sẽ nói cho hai người biết.”
Chu Tố Lan cảm thấy khó hiểu, bắt đầu lấy khoai tây trong không gian ra ngoài.
“Mẹ, mẹ chờ một chút.” Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói với hai người: “Nhìn này, con sẽ làm ảo thuật cho hai người xem.”
Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong háo hức nhìn Nguyễn Ngưng nhặt một củ khoai tây trong hộp lên, sau đó củ khoai tây trong tay cô đột ngột biến thành hai củ.
Nguyễn Thứ Phong sợ đến ngây người: “Đây là bàn tay vàng gì vậy?”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Thu hoạch hai lần, hôm nay tất cả mọi vật tư mà con thu thập được đều sẽ tăng lên gấp đôi.”
Chu Tố Lan bỗng nhiên hưng phấn, không ngừng đem khoai tây bỏ ra ngoài.
Không phải là không thể lấy ra năm nghìn ký cùng một lúc mà vấn đề nằm ở chỗ kích thước của căn nhà này.
Hơn nữa, mỗi lần thu thập vật tư Nguyễn Ngưng đều phải chạm vào nó cho nên hiện tại họ sẽ đặt hộp khoai tây xuống đất và thu thập từng cái một.
Cứ thế, hai mẹ con bọn họ, một người thì không ngừng lấy khoai tây ra ngoài, một người không ngừng cất khoai tây vào trong không gian, ước tính mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Hai mươi ngàn cân khoai tây tới tay.
Ha ha ha.
Nguyễn Ngưng thu thập xong cũng không cảm thấy mệt, cô ăn đại hai món nào đó: “Mẹ, mẹ lấy gà con trong không gian ra cho con thử một chút.”