Trong hang ổ này, Lạc Bân đã trữ rất nhiều gạo, cơm tự sôi, mì ăn liền, đồ hộp, nước, thịt khô.
Sở Định Phong kiếm được rất nhiều thứ, có được hơn ba trăm khẩu súng và hơn hai trăm viên đạn, thậm chí còn tiết kiệm được rất nhiều điểm sao chép.
Tại thời điểm này trong cuốn tiểu thuyết, chỉ có Lưu Minh Sinh là không được nói rõ.
Một cao thủ kỹ thuật như vậy, một thiên tài được bộ chỉ huy trông cậy, lúc Sở Định Phong nhớ tới ông ta thì ông ta đã thoi thóp.
Lưu Minh Sinh dần tỉnh lại, Sở Định Phong nói với ông ta là bản thân tới cứu ông ta.
Tuy ông ta không tin lắm nhưng bây giờ chỉ có mỗi Sở Định Phong ở đây, Lưu Minh Sinh không còn cách nào khác, đành phải nói với Sở Định Phong nhất định phải tìm được Tiết Tòng Văn, học trò tâm đắc nhất của mình, chỉ có anh ta mới có thể nghiên cứu ra khoai tây chịu lạnh.
Cuối cùng, khoai tây chịu lạnh không thực sự thành công.
Mà Tiết Tòng Văn bị Sở Định Phong thuyết phục, cuối cùng gia nhập vào đoàn đội của Sở Định Phong, để hắn nắm giữ một phần huyết mạch trong khoảng lương thực.
Sau khi đốt toàn bộ thi thể thành tro bụi, Sở Định Phong rời khỏi hầm trú ẩn.
Hiện, Nguyễn Ngưng đã trao đổi với Tôn Vĩnh Siêu, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng không thể thảm hơn những gì được miêu tả trong tiểu thuyết, khả năng làm việc của Tôn Vĩnh Siêu vẫn đáng tin cậy.
Nguyễn Ngưng chỉ lén mai phục bên ngoài hang ổ của Lạc Bân, chờ xem Sở Định Phong có đến không.
Lạc Bân chọn hành động vào ban đêm.
Gió đêm nay vừa lớn vừa mạnh, Nguyễn Ngưng chỉ việc dựng lều trên sườn dốc cao, lấy đệm và ga trải giường ra, cuối cùng lấy cục pin di động ra, gắn vào lò sưởi bằng điện.
Mười hai giờ, cửa hàng hệ thống lại đổi mới.
Nguyễn Ngưng không dám mở ra xem nữa, cô im lặng chắp hai tay vào nhau, cầu nguyện: “Hệ thống chủ, xin hãy cho ta thứ gì đó tốt, chỉ cần để ta lấy được thứ gì đó hữu ích, ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi, sau này sẽ cố gắng làm việc.”
Nguyễn Ngưng mở mắt, rồi mở cửa hàng hệ thống ra, phát hiện thứ được đổi mới là thiết bị tàng hình.
Giới thiệu tóm tắt: Vật phẩm dùng một lần, sau khi sử dụng có thể tàng hình trong vòng một giờ, giá là năm mươi điểm cống hiến.
Nguyễn Ngưng vui ra mặt: “Thống Thống, quả nhiên vẫn là cha ngươi hữu dụng hơn.”
Hệ thống bỗng có cảm giác bị áp lực cực lớn, yếu ớt nói: “Nhưng ta mới là tiểu tinh linh của ngài.”
Nguyễn Ngưng vui vẻ.
Gần ba giờ sáng, bên dưới có động tĩnh.
Nguyễn Ngưng xốc lên tinh thần, lấy ống nhòm nhìn ban đêm ra: “Lạc Bân về rồi à?”
Bên phía sơn động, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai người đang chạy đến.
“Vậy mà lại để Lạc Bân trốn được, đây là hiệu ứng của cốt truyện sao?”
Hệ thống nói: “Có thể là vậy.”
Nguyễn Ngưng tặc lưỡi, thấy hai người tay không chạy vào trong sơn động, cũng không nâng người ngất nào.
“Xem ra ông Lưu cũng không bị bắt cóc, chỉ cần ông ta không sao thì Sở Định Phong sẽ không chiếm được quá nhiều lợi ích.”
Cô lại đợi ở đó một lúc lâu, quả nhiên có người đi lên.
Nguyễn Ngưng mở to mắt, nhìn qua ống nhòm nhìn ban đêm.
Nhưng thành thật mà nói, chiếc kính viễn vọng này tuy đắt tiền nhưng chỉ có thể nhìn thấy dáng người, thật sự không thể nhìn ra người đó có phải là Sở Định Phong hay không.
Nguyễn Ngưng thu hết lều trại và những thứ khác vào trong không gian rồi thận trọng tiến về phía đó.
Cô không đi lại quá gần, bây giờ mà dùng thiết bị ẩn thân thì quá phí.
Nguyễn Ngưng lại lấy kính viễn vọng ra, thấy người này do dự hồi lâu, không dám tiến lên cũng chẳng muốn rời đi.
Sao lại thế nhỉ?
Buổi tối trời thật sự rất lạnh, Nguyễn Ngưng dần dần cảm thấy có chút không chịu nổi, cô lấy túi chườm nóng ở trong không gian ra, nhét vào trong quần áo chống gió của mình.