Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy không tệ, đang nghĩ cách nói cho Trình Quý Lịch biết.
“Với lại, con muốn thương lượng với cha mẹ một chuyện.” Lúc này Nguyễn Ngưng nói.
Châu Tố Lan tò mò: “Là chuyện gì mà phải trịnh trọng muốn thương lương với chúng ta?”
Nguyễn Ngưng: “Là thế này, không phải trong không gian của con có rất nhiều hộp cơm tự sôi, mỳ ăn liền và mấy thứ tương tự sao? Con nghĩ ngày mai sẽ tìm cơ hội thử xem có thể bán nó đi được không.”
Châu Tố Lan ngạc nhiên: “Con muốn bán thì mẹ cũng không có ý kiến nhưng ai có thể mua nhiều đồ như vậy, hơn nữa đổi cái gì mới có lời?”
Nguyễn Ngưng: “Con đã biết phải bán cho ai, nhưng con lại đang suy nghĩ nên đổi thành cái gì.”
Những thứ này bán thì dễ nhưng đổi thành cái gì thì mới khó.
Lúc này hệ thống lại nói: “Ký chủ, ngài có thể đổi thành vàng.”
Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt: “Đổi vàng làm gì?”
Hệ thống không chịu nói tiếp.
Nguyễn Ngưng nhíu mày, trong lòng đã có quyết định.
Nếu tiểu tinh linh đã nói như vậy thì chắc chắn cô đổi vàng sẽ có ích.
Giờ phải xem hôm nay hệ thống chủ của nó có chịu phối hợp hay không.
Mười hai giờ đêm, Nguyễn Ngưng háo hức chờ đồng hồ điểm mười hai giờ, sau đó nhanh chóng mở cửa hàng hệ thống ra.
“Nhất định phải có ích.”
Có lẽ hệ thống chủ nghe được lời cầu nguyện của cô, lần này lại xoát ra thẻ nhân đôi.
Nguyễn Ngưng vui ra mặt: “Không tệ, không tệ, có cái này ngày mai lại có thể kiếm một chút tiền.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Ngưng rửa mặt xong liền nói với Châu Tố Lan: “Mẹ, hôm nay tăng gấp đôi.”
Trong mắt Châu Tố Lan tràn đầy vui mừng: “Thật không?”
Nguyễn Ngưng gật đầu, Châu Tố Lan vội vàng lấy toàn bộ gà và heo con mới đẻ ra.
Mặc dù bây giờ động vật rất nhiều nhưng ai lại không thích có càng nhiều hơn chứ?
Châu Tố Lan than thở: “Đáng tiếc lúa còn chưa chín, nếu không lần này đã được mùa bội thu.”
Nguyễn Ngưng nói: “Không sao, trong không gian vẫn còn đủ dùng.”
Cô nói ra chuyện mình sẽ đổi lấy vàng cho bà ấy nghe.
Châu Tố Lan không để ý: “Được rồi, vàng cũng không tệ, con tự mình quyết định là được.”
Mười giờ sáng, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới năm mươi độ.
Đừng nói người bên ngoài có cảm giác gì, ngay cả máy lạnh cũng không có tác dụng làm lạnh mấy, Nguyễn Ngưng bảo Nguyễn Thứ Phong tạm thời ngưng việc sửa xe lại, sau đó lấy đá viên, quạt làm mát và tấm làm mát từ trong không gian ra.
Với sự góp sức của một lượng lớn đá viên, nhiệt độ trong căn phòng dưới lòng đất cuối cùng cũng giảm xuống.
Nguyễn Thứ Phong bảo Nguyễn Ngưng kiếm cho ông ấy một vài tấm gỗ cùng dây thép, bắt đầu làm “nhà cao tầng” cho đám gà.
Bảy giờ tối, Nguyễn Ngưng ra khỏi biệt thự, đầu tiên cô tìm một nơi bí mật để giấu vật tư.
Sau đó cô đi thẳng đến hầm trú ẩn.
Nguyễn Ngưng không đi gặp Trình Quý Lịch mà đi tìm Tôn Vĩnh Siêu trước.
Mấy ngày nay Tôn Vĩnh Siêu bận đến mức chân không chạm đất, vừa nghe thấy Nguyễn Ngưng đến tìm mình, anh ta bỗng thấy đau đầu.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, anh ta cũng không phải loại người thích trốn tránh, vẫn cười hì hì tiếp đón Nguyễn Ngưng như trước đây.
Hai người ngồi đối diện nhau trong văn phòng đơn sơ, Tôn Vĩnh Siêu lấy ra một tách trà, rót nước lạnh vào: “Cô Nguyễn, mỗi lần cô đến tôi chỉ có thể lấy nước để chiêu đãi cô, nhưng bây giờ ngay cả nước cũng là vấn đề.”
“Hiện tại trại tị nạn đã hạn chế sử dụng nước, đây chính là phần nước định mức của tôi.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm, cầm ly trà lên uống một ngụm.
Tôn Vĩnh Siêu thấy cô không nói lời nào, thì ho khan một tiếng nói: “Cô cũng tới tìm tôi vì chuyện của Trình Quý Lịch?”
Anh ta dùng từ cũng, có lẽ là Trình Quý Khoan đã tới.
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không phải, nếu thiếu tướng Tôn đã thuyết phục được Trình Quý Lịch thì tôi sẽ không có ý kiến gì nữa.”
“Hơn nữa thời tiết bây giờ nóng như vậy, qua bên kia có lẽ sẽ mát hơn một chút, hay là thiếu tướng Tôn cho bọn họ nghỉ ngơi ở đó một năm rưỡi rồi hẵn quay lại, tôi cảm thấy làm thế khá tốt.”