Trước kia khu A chính là một khu ký túc xá cũ của nhà máy, môi trường nơi này tốt hơn một chút.
Theo ước tính, tòa nhà ký túc xá này tệ lắm cũng chứa được mấy nghìn người, có điều không biết tình hình cụ thể bây giờ thế nào.
Điểm khác biệt giữa khu này và khu B là ở đây có vài người phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi đang cố kiếm sống bằng “vốn tự có” của họ.
Thấy Nguyễn Ngưng nhìn ba người phụ nữ kia, Anh Ba cười xấu xa: “Sao nào, thấy lợi ích ở đây chưa?”
Nguyễn Ngưng không trả lời.
Tam Ca: “Đây đều là những tù nhân bị mang về trước đây, bây giờ bọn họ đã được dạy dỗ cẩn thận rồi, nếu như biết chủ động mời chào còn đổi được một ít bánh quy nén, nếu không vẫn sẽ bị nhốt lại cho người khác xài miễn phí.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, cô đi theo Anh Ba đến phòng canh gác, nơi có bốn người đang ngồi đánh bài.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng đi vào cửa, một người trong đó nói: “Tiểu Tam Tử, người này điều kiện không tệ đó, anh ta định dự định gia nhập đội nào chưa?”
Tiểu Tam Tử ghé sát vào tai anh nói gì đó.
Người chơi bài mắt sáng lên: “Thật sự có thuốc lá à?”
Tiểu Tam Tử móc ra một điếu thuốc nói: “Tôi dám lừa các anh, đây là tiền thuê nhà của anh ta.”
Bốn người chơi bài bỗng nhiên mỉm cười, một người nhìn Nguyễn Ngưng: “Người anh em, tôi nghe nói cậu có một bao thuốc lá, khá đấy.”
Nguyễn Ngưng nói: “Trước đây đều đã từng chơi, vừa rồi anh hỏi tôi muốn gia nhập đội nào, đội nào tàn nhẫn nhất, tôi sẽ tham gia đội đó.”
Ba người cười lớn, một người trong đó muốn khoác bả vai Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng liếc nhìn anh ta.
Người đó nhướng mày nhưng không nói tiếp: “Anh có thể ra ngoài kiểm tra bảng xếp hạng, muốn được vào đội nào thì cứ đến gặp đội trưởng, chúng tôi sẽ không sắp xếp cho anh.”
Nguyễn Ngưng ậm ừ.
Sau đó họ đưa cho cô chìa khóa ký túc xá.
Nguyễn Ngưng không có hứng thú đi xem chỗ ở, nên đi đến tấm bảng đen trước cửa ký túc xá, trên đó viết bảng xếp hạng sức mạnh.
Vẫn viết bằng phấn.
Phải nói rằng việc quản lý căn cứ Minh Nhật không hề hỗn loạn,
anh ta không hề ăn tươi nuốt sống mà đặt ra các quy tắc cho căn cứ và sắp xếp một đường đi lên.
Nguyễn Ngưng nhìn một lúc và kết luận rằng có khoảng năm đội mạnh trong căn cứ này.
Tất nhiên cô không có hứng thú tham gia.
Mục đích nhìn vào đây là để đoán Sở Định Phong ở đâu, hắn bị gãy tay, những đội ngũ có phong độ tốt chắc chắn sẽ không chào đón hắn.
Nếu cô là Sở Định Phong, nếu gia nhập một căn cứ có cấp bậc cao thì cô sẽ làm gì?
Không đúng.
Nguyễn Ngưng lại phát hiện cách suy nghĩ của mình lại sai lầm.
Nếu cô thực sự là Sở Định Phong, làm sao cô có thể nghĩ đến việc leo lên bây giờ? Tất nhiên phải đang tìm kiếm một người phụ nữ.
Nguyễn Ngưng chợt hiểu ra, nhìn ba cô gái đang đứng trước cửa ký túc xá.
Cô lấy ra một chiếc bánh quy nén từ trong ba lô và chậm rãi đi về phía họ.
Ba người đều để tóc ngắn, mặc quần áo rất ngầu, rõ ràng là họ đã rất cố gắng để bản thân chỉnh tề.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, ánh mắt ba người sáng lên, một cô gái xông tới nói: “Anh đẹp trai, anh có muốn phục vụ không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Theo tôi.”
Người phụ nữ không ngờ lại gặp được một vị khách dễ tính như vậy nên nhanh chóng theo Nguyễn Ngưng vào phòng.
Nguyễn lười nói nhảm đưa bánh quy nén cho cô: “Gần đây có người đàn ông cụt tay nào đến thăm tiệm của cô không?”
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Anh đang tìm ai đó à?”
Nguyễn Ngưng nói: “Có thì nói cho tôi biết.”
“Không.” người phụ nữ lắc đầu: “Anh đẹp trai, anh không muốn phục vụ à?”
Gương mặt này của Nguyễn Ngưng cũng không tính là đẹp trai, ngược lại có hơi đanh giọng, lắc đầu nói: “Ở trong phòng thêm hai mươi phút nữa mới đi ra ngoài.”
“Cô biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, phải không?”
Người phụ nữ nhanh chóng nói: “Tôi biết, tôi biết.”
Một lúc sau, Nguyễn Ngưng lại hỏi: “Cậu có biết trong căn cứ này có một cặp chị em song sinh xinh đẹp không?”