Có vẻ như dùng sức hơi nhiều.
Nguyễn Ngưng cất súng vào ba lô, tháo kính nhìn đêm rồi rời khỏi tòa nhà.
Khi cả hai tỉnh dậy thì mặt trời đã ló dạng.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại tòa nhà một ngày và vội vã quay trở lại hầm trú ẩn vào ban đêm.
Lục Tân Hoa tức giận: “Hai người các ngươi đi theo một người phụ nữ, còn bị mất súng. Giữ các ngươi lại còn có ích gì?”
Một trong hai người lập tức trả lời: “Lục tiên sinh, cô ấy có đồng phạm. Chúng tôi bị đồng phạm của cô ấy đánh bất tỉnh.”
Vẻ mặt Lục Tân Hoa thay đổi thất thường, ông ta cho rằng Nguyễn Ngưng thật sự đã gia nhập một đội nào đó, không đánh chết người chính đã là chừa mặt mũi cho ông ta.
Ông ta hỏi: “Ngươi có thấy hìng dáng của người đó không?”
Một người trả lời: “Không, lúc đó trời tối quá nên tôi chỉ biết hắn khá cao và chắc hẳn là đàn ông”.
Lục Tân Hoa im lặng.
Hai người họ đều cảm thấy khó chịu.
Bên cạnh hắn, Lục Trạch đang ăn bánh quy nén.
Lục Tân Hoa tức giận nhặt một cái chai nhựa rỗng ném vào anh ta: “Từ sáng đến tối chỉ biết ăn ăn ăn. Đợi đến khi lão già này chết, tao xem mày làm thế nào!”
Lục Trạch vừa vô tội vừa cạn lời.
Sau khi Lục Tân Hoa trút giận, ông ta nói với hai người: “Gần đây các ngươi phải luôn để mắt đến hầm trú cẩn. Nếu cô ta xuất hiện lần nữa, hãy thông báo ngay cho ta.”
Khu biệt thự.
Nguyễn Ngưng lại bắt đầu cuộc sống lười biếng.
Cô đoán chừng Sở Định Phong ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể khôi phục sức lực, không biết sau nửa tháng có thể cử động được hay không.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Ngưng tập trung làm quen với súng trường và súng bắn tỉa, cô đi tìm Vương Mân thu hồi năm chiếc máy bay không người lái.
Khoai tây chịu hạn nuôi ở nhà nảy mầm thuận lợi, cao thêm một chút, Nguyễn Ngưng nghĩ có thể đem ra trồng trên đất bên ngoài, nhưng Nguyễn Thứ Phong lại cho rằng không thể nên cần phải theo dõi cẩn thận.
Nguyễn Ngưng cũng không hiểu chuyện này, tốt nhất giao cho cha mẹ cô lo.
Ở trong khu biệt thự nhàn nhã hai mươi ngày, Nguyễn Ngưng lại về căn cứ Minh Nhật.
Sau khi trải qua nửa cuộc di cư đầu tiên trong thời kỳ cực nóng, con người giờ đây không còn sức lực để di chuyển xuyên vùng, đường cao tốc lại trở nên hoang tàn, Nguyễn Ngưng chỉ cần lấy Ngũ Lăng Hoàng Quang rồi lái gần hết quãng đường.
Đêm đó, cô đến thành phố Nam Nguyên.
Giữ lại một trong những thuộc hạ của Lục Tân Hoa, Nguyễn Ngưng xếp hàng trước cổng căn cứ Minh Nhật.
So với lần trước, lần này chỉ có 7 người xếp hàng, giá bánh quy nén vào căn cứ tăng lên bảy ký rưỡi.
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi người đàn ông đang xếp hàng trước mặt: “Người anh em, tôi nhớ trước đây cần nộp năm ký mà? Tại sao bây giờ lại là bảy ký rưỡi?”
Người đàn ông liếc nhìn Nguyễn Ngưng: “Cậu không biết à?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu.
“Căn cứ Bàn Cổ đã bị đánh sập, và bây giờ căn cứ Minh Nhật đã trở thành căn cứ lớn nhất nên giá cả đã tăng lên.” Người đàn ông nói.
Nguyễn Ngưng tặc lưỡi.
Cô nhớ lại có tin đồn ở Căn cứ Bàn Cổ có hàng chục nghìn kg bánh quy nén, điều đó có nghĩa là ở căn cứ Minh Nhật không thiếu lương thực, nhưng kết quả là giá cả tăng lên, xem ra lũng đoạn vẫn là tốt.
Quá trình diễn ra giống hệt lần trước, chẳng mấy chốc đã đến lượt Nguyễn Ngưng.
Sau khi vào căn cứ, cô đi thẳng đến Khu S.
Mất khoảng 40 phút để đi từ cổng vào Khu S. Nguyễn Ngưng chỉ còn lại một thiết bị tàng hình, cô buộc phải dành toàn bộ thời gian còn lại cho lưỡi thép.
Sau khi đến gần khu S, Nguyễn Ngưng tìm được một nơi không có người ở để đeo thiết bị tàng hình, thành công tiến vào khu S.
Vẫn là căn nhà có rất nhiều người canh gác, Nguyễn Ngưng trèo qua cửa sổ vào trong, không thấy trong phòng khách có người.
Trong thư phòng có người nói chuyện, hẳn là Trịnh Khôn đang bàn việc chính sự.
Một lúc sau, ông ta bước ra khỏi phòng làm việc, không có ai theo sau.