Rất nhanh, khoảng cách thu lại còn mười mét.
Nguyễn Ngưng đưa kính nhìn ban đêm cho cha mẹ, sau đó mở lều đi ra ngoài, theo phương hướng hệ thống chỉ dẫn, quả nhiên nhìn thấy có người đang ngồi ở đó.
Không hề báo trước, Nguyễn Ngưng mở chốt an toàn rồi bắn thẳng qua phía đó.
“Pằng” một tiếng chói tai vang lên, màn đêm yên tĩnh triệt để bị phá vỡ.
Phía đó có người hét lên: “Đối phương có súng, chúng ta cùng nhau xông lên.”
Nguyễn Ngưng đoán những kẻ này vẫn cho rằng bản thân trốn trong bóng tối và có thể sử dụng chiến thuật đám đông, nhưng lại không biết rằng vị trí của họ đã hoàn toàn nằm trong phạm vi giám sát của cô.
Không chút do dự, Nguyễn Ngưng bắn phát súng thứ hai vào kẻ vừa hét lên kia.
Lúc này, mười người đang bao vây xung quanh không dám cử động nữa.
Nguyễn Ngưng nắm rõ vị trí của đám người này trong lòng bàn tay, cô chĩa nòng súng về phía đông, im lặng bắn lần nữa.
Lại hạ gục thêm một tên, những kẻ còn lại không dám thở mạnh, biết rằng bản thân đã gặp phải đối thủ đáng gờm.
Đột nhiên, từ đằng xa vang lên một tiếng còi.
Những người này nhanh chóng rút lui, trước khi đi còn không quên kéo theo xác đồng đội.
Nguyễn Ngưng lấy ra ống nhòm ban đêm, nhìn về phía tiếng còi ban nãy.
Nhưng ngoại trừ một bóng người thì không thấy gì khác.
Cô ngồi ngồi trên mặt đất, lúc đứng dậy khẩu súng trong tay đã được đổi thành súng bắn tỉa lớn.
Từ lúc có thứ này, Nguyễn Ngưng rất ít khi sử dụng, nguyên nhân là do đạn quá ít, tất cả chỉ có hai hộp.
Nhắm mục tiêu qua ống kính, súng bắn tỉa vang lên giữa màn đêm.
Đáng tiếc, lần này lại không bắn trúng.
Nguyễn Ngưng có hơi tiếc nuối, cô hỏi hệ thống: “Xung quanh còn kẻ nào không?”
Hệ thống đáp: “Trong vòng bán kính ba mươi m, không còn nhân loại nào, nhưng có một con chuột.”
Nguyễn Ngưng: “...Sinh vật này đúng là rất kiên cường.”
Sau khi cảm thán xong, cô nói với Nguyễn Thứ Phong: “Cha mẹ, hai người đêm nay đừng ngủ nữa, chú ý xung quanh, con đi xem xét chút.”
Nguyễn Thứ Phong cau mày: “Một mình con đi ư?”
Nguyễn Ngưng để nhà di động lại chỗ cũ: “Vâng, cha mẹ yên tâm, nếu gặp phải nguy hiểm con sẽ quay lại.”
Nguyễn Thứ Phong gật đầu: “Vậy con cẩn thận một chút.”
Nguyễn Ngưng đương nhiên phải cẩn thận, cô sử dụng thiết bị ẩn thân, sau đó bám theo đám người kia.
Với tố chất thân thể hiện tại của cô thì chuyện này không khó.
Đám người này phi nước đại hơn nửa giờ, cuối cùng tới một doanh trại ngoài trời.
Chỗ này nên nói như nào nhỉ, tất cả mọi thứ dương như rất đơn sơ, đến cả chỗ ngủ cũng là ghép lại từ mấy tấm gỗ lại với nhau, nếu bị vỡ nát bởi động đất cũng có thể dễ dàng lắp ghép lại.
Bởi vì bọn họ mang theo cả mấy thi thể về nơi này, khiến cho khắp nơi đều là mùi máu tươi.
Nguyễn Ngưng đi tới trước doanh trại, đếm đi đếm lại phát hiện nhóm người có tổng cộng hai mươi bảy người.
Đối với những kẻ tản cư mà nói thì số lượng này cũng không tính là ít.
Kẻ đứng đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt hắn biểu thị chút không vui: “Chuyện là thế nào, mấy người đó có súng thì thôi đi, nhưng sao có thể phát hiện vị trí của mấy người?”
Một kẻ khác tiếp lời: “Có phải có bẫy gì ở đó không?”
“Nhưng mà đối phương có vẻ không tầm thường, phát súng cuối thậm chí suýt đã trúng đội trưởng, có vẻ đó là súng trường.”
“Sao có thể, vậy kẻ đó hẳn là gián điệp!”
Tên đội trưởng nhăn mặt: “May là tôi may mắn, về sau làm việc đừng lại liều lĩnh như vậy nữa, đừng xem đối phương ít người mà khinh thường.”
Mọi người đồng loạt tán thành.
Người đàn ông đưa mắt nhìn ba thi thể dưới đất: “Nếu đã như vậy thì cứ theo quy tắc cũ đi.”
“Ăn không hết thì sấy khô cất đi, ngày mai chúng ta đổi địa điểm.”
Mọi người nhanh chóng đáp ứng, phía trong góc có hai người khóc lóc, những kẻ khác biểu cảm tự nhiên, hẳn là đã quen với cách xử lý như này.
Sau thời kỳ cực nhiệt, trừ những đại địa chủ ra, hầu hết mọi người đều đã cạn kiệt lương thực, nếu như ăn không ăn hết thì đồ ăn cũng đã sớm thối rữa.
Bây giờ, ngay đến cả một miếng bánh bao mốc cũng chẳng có mà ăn.